Trans + beta: Nguyệt Nguyệt
“Tích tích…”
Diệp Linh Ngân theo âm thanh, liếc mắt một cái nhìn thấy Ninh Tri Hằng mở cửa sổ xe ra vẫy vẫy tay với cô ý bảo: “Em gái, chỗ ngồi này cũng rất đủ lớn.”
Nghe thấy xưng hô kia, Diệp Linh Ngân chỉ cảm thấy da đầu tê dại: “Anh có thể bình thường chút hay không?”
“Anh có chỗ nào không bình thường?” Ninh Tri Hằng khiếp sợ lại nghi hoặc, không rõ mình làm cái gì mà làm đối phương lộ ra ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
“Gọi tên của em.” Diệp Linh Ngân dứt khoát nhanh nhẹn mở cửa lên xe.
“Em gái…” Ninh Tri Hằng vô cùng muốn kéo gần khoảng cách với cô dừng lại trong một ánh mắt lãnh đạm của cô: “Được thôi, Diệp Linh Ngân, Ngân? Ngân Ngân?”
“…” Thật đúng là tự quen thuộc.
Nhưng có thể chấp nhận, không sao cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Tri Hằng cũng cảm thấy khó đọc, cuối cùng Ngân Ngân biến thành Tiểu Ngân.
Ninh Tri Hằng đã tự động loại bỏ cái tên gọi tiểu yêu tinh mỹ diễm của người xem và các fan của cô, bình luận khí chất nữ thần, em gái nhỏ kém anh ta sáu tuổi, nhìn chính là một cô gái nhỏ.
“Cha mẹ của anh, là người như thế nào?”
Trên đường, Diệp Linh Ngân nhân cơ hội hỏi thăm tình huống.
Tính cách Ninh Tri Hằng ngay thẳng, nói hết ra toàn bộ, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: “Tính tình cha anh tốt, cả ngày cười ha hả, mẹ anh bên ngoài là một nữ cường nhân, ở nhà thì giống tất cả những người mẹ khác, anh nghe bà ấy lải nhải mà lớn lên.”
Lời nói đến một nửa đột nhiên im bặt, đột nhiên nhớ đến cha mẹ của Diệp Linh Ngân song vong, cũng không biết cô mấy năm nay sống trong hoàn cảnh như thế nào.
Sau khi xác nhận thân phận của Diệp Linh Ngân, anh điều tra những người họ Diệp trong Cảnh Thành cả đêm, người tương đối có tiền có thể, tra hết tất cả, phát hiện đều không phù hợp. Sự trưởng thành của Diệp Linh Ngân bị che kín.
Ninh Tri Hằng vừa đổi lời, nói bóng nói gió: “Người nhà hiện tại của em đối với em như thế nào?”
Người nhà.
Một từ ngữ quen thuộc lại xa lạ, trừ bỏ Hoắc Cẩn Hành có ý nghĩa phi phàm, Diệp Linh Ngân nghĩ đến Diệp quản gia tận trung với cương vị công tác ở nhà cũ của nhà họ Hoắc cô.
Lúc trở thành con gái trên danh nghĩa chú Diệp, cô nhìn thấy một người phụ nhân dịu dàng ở nhà họ Diệp, đó chính vợ chú Diệp.
Sự việc ngay lúc đó đã không còn nhớ rõ, chỉ hiểu thân thể của mẹ Diệp không tốt, cô ở trong nhà kia hai ngày đã được Hoắc Cẩn Hành đưa về nhà, sau lại rất ít khi nhìn thấy người mẹ trên danh nghĩa kia của cô, quan hệ với chú Diệp cũng có mức độ thân sơ.
Thân thể Diệp Linh Ngân nghiêng sang trái. Ngả người, khuỷu tay chống ở bên cạnh xe, đầu hơi dựa, nhẹ giọng nói: “Em hiện tại, sống đến khá tốt.”
Ngữ điệu nhẹ nhàng, chưa nói đến sung sướng cũng không cảm thấy bi thảm, Ninh Tri Hằng đại khái hiểu rõ cô trải qua tương đối phức tạp.
Không khí của nửa đường tiếp theo trầm mặc không ít, không biết qua bao lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại.
“Tới rồi…”
Diệp Linh Ngân đeo khẩu trang và mũ lên, đi theo Ninh Tri Hằng vào thang máy.
Trong phòng, một đôi vợ chồng trung niên sắc sảo hiền lành liên tiếp nhìn về phía cửa.
“Lão Ninh, ông nói cháu ngoại gái của tôi trông xinh đẹp như vậy, là theo gen mẹ nó đi?”
“Bà không phải đã xem qua hai bức ảnh của con bé rồi sao?”
Hai vợ chồng chưa thấy được người thật, Ninh Tri Hằng gửi ảnh mặt mộc của Diệp Linh Ngân qua, cái mũi đôi mắt kia giống con gái nhà họ Ninh lúc còn trẻ như đúc.
“Ai, ông nói xem đều là gen của nhà họ Ninh, con trai tôi làm sao lại không di truyền được tí tẹo nào nhỉ? Xấu thành cái dạng gì mà đến vợ cũng không chiếm được.”
Diệp Linh Ngân vừa mới đi đến cửa: “?”
Ninh Tri Hằng vừa mới ấn then cửa xuống: “…”
Trong lòng mặc niệm “cha mẹ ruột” dỗ chính mình mấy lần, Ninh Tri Hầng thoáng dùng sức đẩy về phía trước.
Cửa mở, hai vợ chồng đồng thời nhìn qua.
Trong phòng tức khắc lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng vẫn là Ninh Tri Hằng thoải mái hào phóng đánh tan xấu hổ, chỉ vào Diệp Linh Ngân giới thiệu: “Cha mẹ, đây là cháu ngoại gái của hai người, Diệp Linh Ngân.”
Hai vợ chồng lập tức đứng lên, mợ Ninh dẫn đầu đi đến trước mặt cô, trên mặt chứa đầy ý cười: “Ngân Ngân, đúng không?”
“Chào cậu mợ.” Diệp Linh Ngân gật đầu chào hỏi, nhạy bén quan sát phản ứng của hai vị trưởng bối.
Đôi tay mợ Ninh đan vào nhau, ngón cái xoa xoa lòng bàn tay, thấy dung nhan thanh lãnh của cháu ngoại gái đột nhiên không biết mở miệng như thế nào, sở trường huých tay vào chồng.
“Ồ ồ.” Cậu Ninh tự mình kéo ghế dựa ra cho cô: “Đến, ngồi xuống.”
“Cháu đói bụng không? Hay là ăn chút gì nhé?”
Mợ Ninh hỏi xong, không đợi Diệp Linh Ngân mở miệng, đã ấn chuông dưới bàn gọi phục vụ.
Người nhà họ Ninh nhường cô, nhất định phải để cô chọn trước, Diệp Linh Ngân đành phải gọi hai món.
Mợ vừa nghe, vội vàng cường điệu: “Lấy hai phần.”
Diệp Linh Ngân: “…”
Cho dù ăn cũng không hết nhiều như vậy.
Cô không có mặt mũi đả kích sự nhiệt tình của nhà họ Ninh, cho đến khi cậu Ninh dò hỏi mấy năm nay trải qua những gì.
Diệp Linh Ngân lựa chọn dùng từ, dưới ánh mắt quan tâm của ba người, mở miệng nói: “Cháu thực sự, từng bị lừa bán.”
Người nhà họ Ninh rất là khiếp sợ, sắc mặt nháy mắt trở nên nghiêm túc.
“Nhưng mà sau này gặp được người hảo tâm cứu giúp, cuộc sống mấy năm nay trôi qua cũng coi như giàu có.”
Nghe vậy, sắc mặt ba người mới hoà hoãn chút.
Diệp Linh Ngân giải thích xong việc “khoá vàng” trước mặt ba người, cậu mợ bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách vẫn luôn không tra được.”
Những năm đó Diệp Linh Ngân ở viện phúc lợi, khoá vàng bị giấu đi, sau đó bán đi lại bị người khác coi như trang sức vàng bình thường lưu chuyển đến các địa phương, cho đến năm nay mới hiện thân.
“Đứa nhỏ, thật là chịu khổ rồi.” Mợ Ninh nắm lấy tay cô, trong mắt toát ra sự thương tiếc, nước mắt ẩn hàm sắp rơi xuống.
Diệp Linh Ngân rũ mí mắt xuống, ánh mắt đặt trên đôi tay ấm áp kia, nhíu mày.
Không phải phiền chán, mà là mê mang.
Cái loại cảm giác này thật vi diệu, thư thái kỳ lạ, không chán ghét.
Giờ phút này Ninh Tri Hằng ngồi ở bên cạnh lại mặt đầy trầm tư.
Khi Diệp Linh Ngân nói rõ chân tướng, đồng thời đã nghiệm chứng việc khác, Thư Tình lừa gạt anh ta.
Biết rõ là khoá vàng của Diệp Linh Ngân, lại để anh ta cho rằng cô bé trước đó đã chết đi, là để ngăn cản anh ta tìm được em gái?
Không, lúc ban đầu bọn họ chỉ là người xa lạ, nếu nói có liên quan, mục đích của Thư Tình chắc là ngăn cản Diệp Linh Ngân trở về nhà họ Ninh.
Nếu không phải tin tức đột nhiên bị công bố ra ánh sáng làm anh ta lấy hết can đảm ôm một tia hy vọng đi làm giám định ADN, bí mật lúc trước có lẽ đã bị mai táng bên trong thời gian vĩnh viễn.
Người thân lần này gặp nhau, bọn họ hiểu được những trắc trở trước khi Diệp Linh Ngân mười tuổi, tâm tình cả nhóm trầm trọng, mợ Ninh càng là khóc đến hai mắt đỏ bừng, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi, có khi là mắng những người. Bắt. Cóc đó, có khi là đau lòng cho Diệp Linh Ngân.
Diệp Linh Ngân cuối cùng cũng hiểu Ninh Tri Hằng nói mình lớn lên trong lời lải nhải, mợ Ninh nói nhiều đến mức có thể thao thao bất tuyệt như nước chảy trên sông dài.
Nhiều năm trôi qua như vậy, chính cô cũng quên đi loại cảm giác này, càng không nghĩ đến sẽ có người nghe thấy chuyện xảy ra với mình mà khổ sở thành như vậy.
“Người đừng khóc.” Diệp Linh Ngân rù khăn giấy đưa qua, môi mấp máy vài cái, hô lên: “Mợ.”
Ba người nhà họ Ninh ngơ ngẩn.
Lúc sau mọi người đều ngóng trông cô gọi thêm một tiếng, đáng tiếc cuối cùng Diệp Linh Ngân không mở miệng.
Hai cha con nhà họ Ninh liếc nhau, cảm giác chính mình đã chịu sự đối đãi không công bằng.
Lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Linh Ngân nói một nửa chuyện cũ, chỉ nói sau mười tuổi gặp được người có lòng tốt nhận nuôi, không nói rõ đối phương là ai.
Loại việc này không gấp được, người nhà họ Ninu cũng không thúc giục cô, thấy cuộc sống của cô hiện tại tốt, miễn cưỡng yên tâm.
Mợ Ninh muốn đưa cho cô một phần lễ vật, đưa ra yêu cầu đi mua đồ với cô, Diệp Linh Ngân lấy lý do không tiện mà từ chối.
Ninh Tri Hằng nói cho mẹ, minh tinh đi ra ngoài đều cần phải đặc biệt chú ý, mợ Ninh vội vàng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Nhưng ngày hôm sau, Ninh Tri Hằng tự mình mang một phần lễ vật đến Lan Đình Thủy Tạ.
Đại khái là bởi không hiểu cô thích gì, bất luận vật phẩm gì xinh đẹp, quý giá bày ra đều có thể làm người kinh ngạc.
Hộp đồ giá trị xa xỉ, giấu ở khu trong nhất chính là khoá vàng nhỏ kia.
Vòng đi vòng lại, đồ vật bị mất đi vẫn quay về bên người cô.
Vuốt ve hoa văn trên khoá vàng nhỏ, Diệp Linh Ngân nhớ đến khi tách ra ngày hôm qua, Ninh Tri Hằng lén dặn dò cô, chú ý Thư Tình không có ý tốt.
Không phải tất cả những người ngã vào trong bùn lầy đều có thể đứng lên một lần nữa, may mắn, cô kiên trì đạt được hồi báo, gặp Hoắc Cẩn Hành.
Sau phong ba về thân thế của Diệp Linh Ngân, tin tức bôi đen của Hướng Vân Sương che trời lấp đất truyền khắp internet, công ty nhiều lần ra tay, cuối cùng quyết định đóng băng cô ta.
Còn về Thư Tình.
Ninh Tri Hằng không đi tìm cô ta chất vấn nguyên nhân nói dối, mà là hủy bỏ tất cả sự trợ giúp cho cô ta do sự thương hại lúc trước, chính mình và một minh tinh nào đó không có quan hệ gì.
Người đàn ông đã từng sợ hãi Ninh Thị mà trốn tránh lại đến tìm Thư Tình một lần nữa, kết quả như thế nào, Ninh Tri Hằng không hề quan tâm.
Cá chết lưới rách có lẽ sẽ liên lụy đến em gái mình, người giống như Thư Tình kéo dài hơi tàn này, ở ác gặp ác.
Sau sự kiện hot search, lưu lượng của Diệp Linh Ngân chỉ ở sau nam nữ chính nổi tiếng trong phim truyền hình, nhưng cũng theo chân bọn họ không phân cao thấp.
Đoạn Văn nhận công văn truyền đạt công việc đến mức nhũn tay.
Cô nhìn nhìn, không chọn bộ phim nào, chọn một đại ngôn đơn giản trước.
“Chụp xong là có ảnh đăng Weibo.”
Các fans mỗi ngày đều trông ngóng cô cập nhật Weibo, sau khi Diệp Linh Ngân quay xong đại ngôn quảng cáo, thì cầm lấy đạo cụ hoa hồng ở
hiện trường, bảo Tiểu Ngư chụp mấy tấm.
Làm trợ lý nhỏ toàn năng, nhiếp ảnh cũng là việc bắt buộc phải biết của Tiểu Ngư. Tuy rằng không tinh thông được như Hứa Tri n, chụp được một bức ảnh xinh đẹp bình thường vẫn là không thành vấn đề.
Vả lại, người mẫu đẹp, chụp như thế nào cũng có người khen.
[Ngân Bảo kính nghiệp tuyệt tuyệt vời]
[Nhan sắc này tôi có thể ngắm cả đời]
[Hoa hồng xứng với mỹ nhân, hoa hồng đỏ kiều diễm thích hợp nhất với cô]
[Bức ảnh này của Ngân Bảo giống như nhận được hoa hồng của người mình thích, vui vẻ lại thẹn thùng]
[Cảnh cáo lầu trên đường suy nghĩ loạn, nữ thần cần phải tự mình đẹp!!]
“Cô xem, cô kính nghiệp, mọi người vui vẻ bao nhiêu.” Đoạn Văn mở bình luận ra đi đến trước mắt cô, vừa khen vừa ám chỉ: “Cho dù cô không đóng phim, chỉ cần nhìn gương mặt này cũng rất hưởng thụ.”
Diệp Linh Ngân liếc mắt, quay đầu hỏi: “Em không được coi là minh tinh lưu lượng đi?”
“…” Lưu lượng của cô lớn hay không trong lòng không tự biết hay sao?
Diệp Linh Ngân đã nhìn hiểu ánh mắt của chị ấy, cánh tay đặt ở trên ghế, cằm được lòng bàn tay nâng lên: “Vậy thì vẫn phải đóng phim.”
Cô còn muốn yêu đương nữa, lén lút rất không sảng khoái.
“Cho nên nói, tổ tông nhỏ, cô rốt cuộc nhìn trúng kịch bản nào hả? Cô chọn để tôi còn đi câu thông với đối phương.” Đoạn Văn gấp không chờ nổi.
Diệp Linh Ngân xua xua tay: “Để hai ngày nữa đi, em có chút việc.”
“Cô lại có chuyện gì?”
“Em đi gặp phụ huynh.”
“Gặp gặp gặp… phụ huynh?” Đoạn Văn bắt đầu nói lắp.
Diệp Linh Ngân nhún vai cười, phản ứng cố ý hù doạ là thú vị chân thật nhất.
Cô gặp phụ huynh bất đồng với ý tứ của đa số người khác “gặp phụ huynh”, cô là muốn đến Ninh Thành gặp lão gia tử nhà họ Ninh, cũng chính là ông ngoại của cô.
Theo cậu mợ nói, lúc ấy ông ngoại nhất định muốn đi theo cùng tới, đáng tiếc thân thể không tiện.
Lão nhân gia tuổi đã già, chỉ có thể để người thanh niên là cô chủ động.
Đã từng gặp cậu mợ nhà họ Ninh, phản ứng của bọn họ ngoài dự đoán, làm Diệp Linh Ngân cảm thấy rất mới lạ, cho nên hiện tại cô cũng vô cùng tò mò ông ngoại là người như thế nào?
Lần này cô không dò hỏi Ninh Tri Hằng trước, ông ngoại là người như thế nào.
Cùng ngày xuất phát, bên người còn có một nhà ba người của Ninh Tri Hằng.
Cậu mợ cố ý ở lại, nói muốn mang cô về nhà.
Nghe thấy quyết định này, nội tâm Diệp Linh Ngân hơi chút do dự, vốn dĩ cô định đi cùng Hoắc Cẩn Hành.
Thuật lại chuyện này cho Hoắc Cẩn Hành nghe, Hoắc Cẩn Hành lại không có phản ứng quá lớn gì, chỉ nhắc nhở cô: “Mang theo Tiểu Ngư.”
Mấy năm nay Tiểu Ngư vẫn luôn đi theo bên người cô xử lý những việc sinh hoạt, Diệp Linh Ngân cũng đã quen mang theo cô ấy.
Nhà họ Ninh biết cô muốn mang trợ lý ra ngoài, không nói hai lời liền mua năm tấm vé máy bay, khoang hạng nhất.
Máy bay này là hai người ngồi, cậu mợ ngồi cùng nhau, Ninh Tri Hằng muốn kéo gần quan hệ với em gái, lúc này không làm thân sĩ, chọn vị trí của mình và Diệp Linh Ngân cùng một hàng, lưu lại một mình Tiểu Ngư.
Sau khi bước lên máy bay, Ninh Tri Hằng có ý muốn nói chuyện trời đất với em gái, cuối cùng lấy sự thất bại mà chấm dứt.
Anh ta không rõ, đại mỹ nhân bề ngoài minh diễm, tính cách thanh lãnh như vậy? Bẩm sinh đã vậy hay là lâu ngày dưỡng thành?
Ninh Tri Hằng không tin tà, quay đầu hỏi cha ruột, cô mình năm đó có tính tình gì.
Theo hồi đáp: “Lý trí, bình tĩnh, không quá thích thân cận với người khác.”
Ninh Tri Hằng hiểu ra.
Hoá ra là di truyền.
Biết bản tính của Diệp Linh Ngân như vậy, Ninh Tri Hằng bền lòng cân bằng, dù sao cô đối với tất cả mọi người đều như vậy, mọi người đều đứng trên cùng một vạch xuất phát, anh ta lại nỗ lực nói không chắc có thể nhanh chóng làm tốt quan hệ với em gái.
Trên máy bay, Diệp Linh Ngân nhắm mắt nghỉ ngơi, Ninh Tri Hằng sợ quấy rầy cô, túm thảm lông kéo lên người mình một cái, yên tâm thoải mái nhắm mắt lại ngủ.
Máy bay vững vàng lọt vào tầng mây, Diệp Linh Ngân thật cẩn thận lắc nhẹ trước mắt anh ta, chẳng được bao lâu, người bên cạnh Ninh Tri Hằng đổi thành Tiểu Ngư.
Tráo đổi chỗ ngồi thành công.
Người đàn ông giả vờ đứng đắn buông tạp chí, Diệp Linh Ngân giơ tay gỡ mắt kính của anh xuống cầm trong tay thưởng thức, ở bên cạnh người quen thuộc chỗ nào cũng hài lòng.
“Anh trai.”
“Ừm.”
“Nếu mà em xác định ông ngoại cũng không tệ lắm, thì có thể nói chuyện của anh cho bọn họ, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Chuyện này không giấu được, Diệp Linh Ngân trở lại nhà họ Ninh nhận thân, mọi người nhất định sẽ truy hỏi cô mấy năm nay gặp được ai, trải qua chuyện gì, thừa nhận chỉ là vấn đề sớm muộn.
Đối với chuyện này, trong lòng hai người sớm đã lường trước, Diệp Linh Ngân vẫn cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Đầu chân mày nhìn hướng Hoắc Cẩn Hành: “Làm sao anh bình tĩnh như vậy?”
Dựa theo dục vọng chiếm hữu của Hoắc Cẩn Hành với cô, không nên biểu hiện hào phóng như thế, ít nhất cũng phải ở trong vài câu dặn dò cô cũng phân rõ ai là quan trọng nhất chứ? Nhưng mà cái gì cũng không có.
Bình tĩnh bất thường.
Mỗi lần thấy bộ dáng thanh tâm quả dục này của anh, Diệp Linh Ngân đều phải cố ý trêu chọc một phen, giơ kính lay động trước mặt anh: “Anh sẽ không sợ em nhận người thân mới, theo chân bọn họ về nhà à?”
Hoắc Cẩn Hành bình tĩnh nói: “Không chạy được.”
“Hừ.” Diệp Linh Ngân duỗi thẳng vòng eo, hõm vai thả lỏng, vỗ vỗ chân dài của chính mình: “Chân mọc ra trên người em, muốn đi đâu thì đi đó.”
Hoắc Cẩn Hành rũ ánh mắt xuống, tầm mắt đảo qua.
Quần báo mùa hè đơn bạc, Diệp Linh Ngân yêu váy tha thiết, hôm nay mặc chiếc váy lụa màu vàng cam tinh nguyệt, chiều dài vừa qua khỏi đầu gối.
Thấy ánh mắt anh lưu luyến, chuông cảnh báo của Diệp Linh Ngân vang lên, trong đầu hiện lên tổng tài bá đạo trong cốt truyện cẩu huyết lên tiếng: Dám chạy trốn, đánh gãy chân.
Cô vội vàng thu hai chân lại, đôi tay giao nhau đè đầu gối lại: “Làm gì thế! Chân em đã mua bảo hiểm rồi.”
Hoắc Cẩn Hành ngồi ngay ngắn.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi dài màu đen, cổ tay áo tùy ý kéo lên, đặt người trên ghế, nhẹ giọng phụ hoạ: “Rất đáng giá.”
“Đó là đương nhiên.” Mặt mày của yêu tinh nhỏ hớn hở, đừng nói có bao nhiêu tự tin
Chân của yêu tinh nhân gian tuyệt bao nhiêu, mị lực không cần phải khoa trương.
Cô kiêu ngạo nâng cằm lên: “Hoắc Cẩn Hành, anh thích em thật sự là chiếm tiện nghi lớn.”
Nhiều người thích coi như vậy, nhưng cô chỉ đáp lại một người này.
Hoắc Cẩn Hành nghiêng đầu: “Anh chiếm tiện nghi của em?”
“Không phải sao.”
Cô gái nhỏ có thể kiêu ngạo bao nhiêu, đúng lý hợp tình nói anh thích kình, đắc ý đến muốn mạng.
Lông mày người đàn ông nhếch lên, nghiêng người lấy kính cô treo ở giữa đi, cầm lấy thảm lông thay cô che nửa người, ngón tay đi xuống dọc theo vòng eo, dịch xuống từng chút từng chút.
Đã quen được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, Diệp Linh Ngân không ý thức được ý đồ chân chính của người nào đó chút nào.
Cho đến khi sườn bị niết một cái.
Ngón tay thon dài hữu lực áp xuống thảm mỏng, vừa dịch một chút, cảm thụ vô cùng rõ ràng.
Diệp Linh Ngân nhỏ giọng than.
Người nọ ý bảo cô im lặng: “Hư.”
Diệp Linh Ngân ngưng hô hấp lại, đại não bên cạnh trống rỗng.
Đầu ngón tay xẹt qua da thịt mềm nhẵn, cố ý câu hai cái.
Diệp Linh Ngân ngồi thẳng sống lưng, phảng phất có điện lưu nhanh chóng bay qua, chỉ nghe người nọ bám vào bên tai, cẩn thận dặn dò: “Nơi này lạnh, đừng để bị cảm lạnh.”
Nói xong, người đàn ông xoay người nhìn về phía trước, đeo kính lên một lần nữa, văn nhã đứng lên.
Diệp Linh Ngân theo bản năng nắm chặt thảm lông, không thể tưởng tượng nghiêng mắt, thoáng nhìn biểu tình trên vẻ mặt chính phái của anh, bên tai vọng lại tiếng nói trầm thấp thuần hậu kia, trong lòng tê dại một mảnh.