Kiếp sống "nuôi trẻ con" của Hoắc Cẩn Hành nghênh đón giai đoạn gian nan nhất trong lịch sử.
Tính tình Diệp Linh Ngân gần đây trở nên vô cùng cổ quái, lúc ngoan rất là ngoan, tình huống trở mặt không nhận người cũng rất đột nhiên. Ví dụ như hôm đó đang nói chuyện rất bình thường đột nhiên bị cô đẩy một cái.
"Diệp Linh Ngân, ai dạy em trở mặt đập cửa?" Hoắc Cẩn Hành ngày thường rất dung túng cô, gặp vấn đề về lễ phép vẫn sẽ xụ mặt nghiêm túc dạy bảo.
Anh có thể sủng Diệp Linh Ngân đến mức mỏng manh kiều khí nhưng không thể không có giáo dưỡng.
Cô gái nhỏ tức giận đến mức mắt đỏ lên, đưa lưng về phía anh ném xuống một câu: "Thực xin lỗi!"
Tiếng nói rất lớn mang theo một tia khóc nức nở.
Lửa trong lòng Hoắc Cẩn Hành bị dập tắt trong nháy mắt, đi qua dò hỏi tình huống cụ thể, Diệp Linh Ngân chỉ nói hình xăm sau lưng không thoải mái.
"Còn rất đau?" Hoắc Cẩn Hành hiểu lầm ý trong biểu cảm của cô, tưởng xăm hình sau lưng tác động đến cảm xúc của cô, vươn tay lại không thể trực tiếp chạm vào.
Đúng lúc anh muốn thu hồi động tác, Diệp Linh Ngân bỗng nhiên nắm ngón tay anh: "Anh trai."
"Ừ, anh đây." Hoắc Cẩn Hành để cô nắm, cúi đầu lắng nghe.
"Anh đừng đi." Cô không muốn để Hoắc Cẩn Hành đi gặp người phụ nữ khác, càng sợ Hoắc Cẩn Hành không cẩn thận thích một người trong đó, kết hôn với người khác.
"Ừm?" Hoắc Cẩn Hành làm việc từ trước đến nay đều dựa theo giá trị mà tính toán, dưới cái nhìn của anh chọn một đối tượng liên hôn không gây trở ngại cho những việc khác, càng không hiểu Diệp Linh Ngân có quan hệ trực tiếp gì với chuyện này?
"Em đã không thoải mái, anh còn đi xem mắt, em đây… em đây…" Cô gái nhỏ khụt khịt thở dốc, mắt và mũi đỏ ửng lên nhìn anh, đừng nói có bao nhiêu đáng thương.
Hoắc Cẩn Hành chỉ phải đầu hàng, đến hỏi cũng không dám hỏi: "Được, được, không đi."
Cái gọi là xem mắt chung quy không nói rõ, bởi vì tình huống của Diệp Linh Ngân gần đây chồng chất, làm anh căn bản không yên tâm đi làm chuyện khác.
Diệp Linh Ngân biết đây chỉ là kế tạm thời, cô có thể ngăn cản một Triệu tiểu thư, sau này còn có Tiền tiểu thư, Tôn tiểu thư không ngừng tiến đến…
Loại đàn ông có giá trị nhan sắc cao, biết kiếm tiền, năng lực tự thân lại siêu cường như Hoắc Cẩn Hành quả thực chính là miếng bánh bao trong mắt người khác, phàm là điều kiện cho phép đều sẽ tranh thủ.
Gần đây Diệp Linh Ngân rất buồn bực, ở nhà không phải thật sự vui vẻ, ở trường học cũng rầu rĩ không vui.
"Ngân Ngân, cậu gần đây làm sao thế? Tâm tình không tốt?" Hứa Tri n phát hiện tình huống của bạn thân không thích hợp, nghiêng đầu dựa vào phía sau, khuỷu tay chống trên mặt bàn nâng nửa bên mặt lên.
Học động tác của cô ấy dựng thẳng tay trái lên, Diệp Linh Ngân thở dài một hơi: "Yêu mà không được."
Hứa Tri n: "???"
Chuyện gì thế này, cũng không thấy bạn thân đi gần với ai ở trường học, chẳng lẽ là cô ấy xin nghỉ quá nhiều, bỏ lỡ tin tức trọng điểm?
Đang muốn hỏi ai, bạn cùng bàn mơ mơ hồ hồ lại quay về, nhét điện thoại vào phía dưới cặp sách, bộ dáng tức giận tận trời: "Hôm nay quay về mình phải đoạn tuyệt quan hệ với anh mình, tức chết rồi!"
Hai người nghiêng mắt nhìn lại, trăm miệng một lời hỏi: “Cậu lại có chuyện gì?"
Bạn cùng bàn thở phì phì nói: "Từ ngày anh mình có bạn gái, có gì ăn ngon chơi vui đều nghĩ đến chị ta, lúc này đi công tác làm việc đã nói mua quà cho mình, kết quả chỉ mua một phần cho chị dâu thôi."
"Lúc trước nói cho dù có bạn gái cũng sẽ mua đồ ăn đồ chơi cho mình như trước, lúc này mới nó bao lâu đã trực tiếp coi mình như người vô hình." Cô ta học ngữ điệu mắng mỏ của anh trai nhà mình xem thường đến mức sắp lật trời.
"Mình tính là cái gì chứ? Mình chính là một đứa em gái bị lãng quên đi, có thể có cũng có thể không."
Đây là đứa em gái được anh trai sủng ái đột nhiên chịu lạnh nhạt nên ghen tị.
Hứa Tri n là con một không có sự băn khoăn này, cười trấn an bạn cùng bàn, Diệp Linh Ngân bên cạnh lại lâm vào trầm tư.
Lúc bạn cùng bàn dần dần được an ủi nhẹ nhàng bất ngờ bổ sung một câu: "Đàn ông đều là kẻ lừa đảo."
Cảm xúc của bạn cùng bàn nháy mắt lại bị châm lên: "Không sai!"
Hai người dõng dạc hùng hồn cùng chung kẻ địch, khoé miệng Hứa Tri n hơi co giật, giữa răng hít vào một ngụm khí lạnh.
Luôn cảm thấy có chút chuyện gì đó sẽ xảy ra.
-
Diệp Linh Ngân gần đây mặt ủ mày chau, Hoắc Cẩn Hành nhận thấy cảm xúc của cô biến hoá lại không biết là nguyên nhân gì.
Cấp ba đúng là lúc học tập căng thẳng, anh suy xét đến tình huống học tập của Diệp Linh Ngân đầu tiên. Thành tích mỗi kỳ của phía trường học vẫn duy trì top đầu ổn định như cũ, phản ứng của giáo viên các môn cũng rất không tồi, xem ra vấn đề không phải trong việc học.
Hoắc Cẩn Hành định bớt thời gian nói chuyện với cô, Diệp Linh Ngân lại chủ động nói chuyện trên bàn cơm.
"Bạn học em nói, anh trai cậu ấy gần đây có bạn gái liền mặc kệ cậu ấy, chẳng quan tâm, đến việc đã đồng ý cũng quên đến mức không còn một mảnh." Diệp Linh Ngân nhỏ giọng nói câu rất xin lỗi với bạn cùng bàn ở trong lòng, bởi vì cô thêm mắm thêm muối vào câu chuyện tiến hành cải biên lần thứ hai.
Lúc nói chuyện, Diệp Linh Ngân vẫn luôn lén quan sát phản ứng của Hoắc Cẩn Hành, thấy anh thong thả ung dung dùng cơm, dường như quán triệt quy củ "ăn không nói" đến mức tận cùng.
Cho đến khi cô nói xong, Hoắc Cẩn Hành không hoảng không vội ngước mắt liếc nhìn cô một cái, ngữ điệu bình ổn nhắc nhở: "Trên bàn
cơm jst nói chuyện."
Nói bóng nói gió chuyện này căn bản không có bất cứ ảnh hưởng gì với Hoắc Cẩn Hành, có thể nói không hề dao động. Cô đành phải ngậm miệng không nói tiếp, buổi tối chỉ ăn non nửa bát cơm rồi đi về phòng.
Ngồi trước bàn đọc sách luôn thất thần, cầm bút không có quy tắc mà vẽ loạn trên giấy, trên cuốn vở sạch sẽ rất nhanh đã xuất hiện những vòng tròn bằng mực. Diệp Linh Ngân tâm phiền ý loạn xé tờ giấy kia xuống ném vào thùng rác, đôi tay đặt bên cạnh bàn, nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Hoắc Cẩn Hành tự mình bưng một mâm điểm tâm sau khi ăn xong đến, trực tiếp đặt trước mặt cô: "Chúng ta nói chuyện."
Thấy bộ dáng nghiêm trang của anh, Diệp Linh Ngân chậm rãi ngồi thẳng người, tò mò việc anh sẽ nói cái gì.
Hoắc Cẩn Hành nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn, vào thẳng chủ đề: "Em đang lo lắng sau khi anh kết hôn sẽ mặc kệ em?"
Thật ra ý ngầm trong câu chuyện kia của Diệp Linn Ngân rất rõ ràng, anh trai vì bạn gái quên hứa hẹn với em gái, em gái cho rằng đối phương không hề yêu thương mình, cảm thấy bị lạnh nhạt và bất công, tỏ vẻ bàu xích đối với người đột nhiên "cướp đi" đồ của mình.
Loại tâm tình này thay đổi đến trên người Diệp Linh Ngân cũng rất dễ hiểu.
Diệp Linh Ngân hơi há miệng, lên tiếng theo: "Vậy anh sẽ mặc kệ em sao?"
“Sẽ không.”
Mặc kệ là ai cũng không thể chiếm được vị trí vượt qua Diệp Linh Ngân trong lòng anh.
Trên đời này làm gì có nhiều cô gái ngốc nghếch không màng tính mạng của mình bảo vệ người khác như cô.
"Nhưng mà sau khi anh kết hôn thì sẽ sinh sống cùng người khác, vốn dĩ đã rất bận rồi, đến lúc đó làm gì còn lo lắng cho em." Diệp Linh Ngân phản bác.
"Liên hôn không giống vậy." Anh đã gặp quá nhiều những mối quan hệ vợ chồng trong giới không gặp mặt nhau quanh năm suốt tháng, chẳng qua là kết hợp lợi ích ở bên ngoài, làm gì cần làm bạn bên cạnh thời thời khắc khắc.
"Em mặc kệ, đàn ông các anh biết gạt người nhất." Cô lấy cách làm nũng nói ra, nghe ra cũng không giống nghi ngờ hay trách cứ ngược lại còn làm người cảm thấy đáng yêu.
"Còn nhỏ tuổi mà nghĩ nhiều như vậy, ai dậy em nói những lời này?" Ở trong ấn tượng của anh, Diệp Linh Ngân vẫn luôn là một học trò tốt, cô gái ngoan.
“Không ai dạy em, đây là chính em phát hiện.”
"Không ai có thể cướp đi đồ vật thuộc về em, tin tưởng bản thân cũng phải tin tưởng anh." Hoắc Cẩn Hành sờ sờ đầu cô, thanh tuyến trầm ổn rất phù hợp với cảm giác anh mang đến cho người khác.
Trước kia Diệp Linh Ngân chính là bị loại cảm giác này mê hoặc, hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ lời anh nói, lúc này lại chán ghét việc Hoắc Cẩn Hành dùng thái độ bình tĩnh như vậy để cô tin tưởng, sau đó đến tiếp xúc với người phụ nữ khác.
Lời nói đều đã nói đến một bước này, chẳng lẽ cô còn có thể nói không tin Hoắc Cẩn Hành được à?
Diệp Linh Ngân có chút ảo não, cảm giác mình lâm vào một tử cục mê mang.
Rất nhanh, việc lần trước cố lùi việc xem mắt lại bị Hoắc phu nhân nhắc lại lần nữa cũng đã đặt xong thời gian, vào cuối tuần này.
Diệp Linh Ngân từng xem tin tức của Triệu tiểu thư kia, gia thế đương nhiên phù hợp với tiêu chuẩn liên hôn, nhan sắc cũng hợp tiêu chí, phong cách thanh thuần thục nữ là loại hình đàn ông thích nhất.
Người sau là cô nghe nói, dù sao thì Hoắc Cẩn Hành chưa từng thích ai, cô không thể phán định Hoắc Cẩn Hành thích loại nữ sinh nào.
Chờ đến cuối tuần, Diệp Linh Ngân ngồi trên sô pha ở phòng khách mà Hoắc Cẩn Hành sẽ phải đi qua, trong tay ôm một cuốn sách bài tập, thường thường nhìn hai cái lên lầu, chú ý hướng đi xung quanh.
Mắt thấy người đàn ông đi giày da mặc tây trang đi từ cầu thang xuống, động tác của Diệp Linh Ngân không thay đổi, đầu óc lại thanh tỉnh ngay lập tức.
"Anh trai, em có đề không biết làm." Cô đưa vở bài tập lên đ ỉnh đầu, ngửa đầu nhìn về phía Hoắc Cẩn Hành.
Chờ Hoắc Cẩn Hành đi đến, Diệp Linh Ngân vội vàng chỉ cho anh xem.
Hoắc Cẩn Hành nhanh chóng quét mắt, duỗi tay bảo cô: “Bút.”
Diệp Linh Ngân cầm lấy bút trên bàn trà đưa cho anh, Hoắc Cẩn Hành trực tiếp ở bên cạnh gợi lên tin tức con số: "Đưa vào công thức…"