Trans+edit: Hi Văn
Beta: Nguyệt Nguyệt
Chụp hình quảng cáo đại ngôn kết thúc thuận lợi, hai người bạn lâu ngày không gặp đã từ chối bữa ăn thương gia. Tránh đám đông đến một nhà hàng trang nhã để uống trà chiều.
“Chuyện hôm nay, cảm ơn.”
Hứa Tri Ân cười nói:“Cũng là trùng hợp thôi, hôm nay nhận công việc bên đó.”
Hai người lấy nước ngọt thay rượu, nhẹ cụng ly, Diệp Linh Ngân nhớ đến hôm trước thấy cô ấy đăng trên vòng bạn bè:“Cậu không phải là mới về nước sao?”
“Đúng rồi, nhưng đối phương rất có thành ý, nửa năm trước đã mời tớ, ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của mức lương cao chứ? Cho nên vừa về nước liền đi rồi.”
Nửa năm trước…
Ít người biết, Hứa Tri Ân tuổi trẻ thành danh ngày trước phải chịu đựng bệnh tim, người khác cho rằng cô ấy ẩn núp ở nơi nào để bồi dưỡng, thực ra là trị bệnh.
Nói ra, tình bạn của hai người bắt đầu từ thời cao trung, Hứa Tri Ân lớn hơn cô hai tuổi, nhưng lúc còn bé vì nguyên nhân sức khoẻ tiến độ học tập thường bị trì hoãn, hai người trở thành bạn cùng lớp, sau khi tốt nghiệp vẫn duy trì liên lạc.
“Sức khoẻ của cậu tốt chứ?” Diệp Linh Ngân hỏi một câu quan tâm.
“Vẫn còn nhảy, chưa chết được.” Hứa Tri Ân sờ lên trái tim mình đồng thời nói đùa cô, ôm máy ảnh trên bàn lật lại cho cô xem:“ Vừa rồi xem trạng thái trước ống kính của cậu không tệ, quay nhanh vài cái video ngắn thú vị, trở về gửi cho cậu.”
Liên quan đến vấn đề sức khỏe trầm trọng, Hứa Tri Ân luôn thích dùng nụ cười che đậy, không kể khổ với ai, Diệp Linh Ngân không nhắc đến nữa.
Kỹ năng chụp ảnh của Hứa Tri Ân không có gì để nghi ngờ, phim xuất ra tỷ suất cao, kể cả ngẫu nhiên quay video, biên tập tùy tiện một chút đều có thể trở thành đoạn phim ngắn.
Ở giữa có vài tấm hình là được chụp cùng một góc độ, chỉ có phần chi tiết khác biệt, Diệp Linh Ngân đều nhìn ra hết, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đem những tấm hình tương tự toàn bộ gửi cho Hoắc Cẩn Hành.
【Anh】
【Giúp em chọn một tấm ảnh】
【emoji nài nỉ】
Hoắc Cẩn Hành nhận được tin nhắn toàn là ảnh chụp, trước mắt toàn bộ là dung mạo thanh tú của một cô gái.
Anh thực sự không quan tâm trào lưu gì trên mạng, nhưng tin tức liên quan đến Diệp Linh Ngân, anh đều biết.
Buổi sáng trên hot search, các bình luận khác nhau, tâm tình của Diệp Linh Ngân cũng không bị ảnh hưởng, còn vui vẻ chia sẻ cho anh sticker, nói cái gì là của fans làm, hỏi anh có dễ thương hay không.
Ứng dụng xã hội đối với anh mà nói nhưng chỉ là một trong phương tiện giao lưu công việc, chỉ có Diệp Linh Ngân mới 365 ngày không ngừng gửi tin nhắn cho anh, không có một nội dung nào liên quan đến công việc.
Từ trước đến giờ cô đã biết sử dụng các sticker phong cách, không biết từ lúc nào dần dần biến thành gương mặt của chính mình.
Hoắc Cẩn Hành trước giờ không có thói quen sưu tầm, cho đến hôm qua, Diệp Linh Ngân gửi đến sticker K kia, ma xui quỷ khiến anh chọn “Thêm vào”.
Lướt ảnh chụp mới trên điện thoại, Hoắc Cẩn Hành thu hồi tâm tư, dứt khoát lưu loát thông báo lựa chọn của anh.
Diệp Linh Ngân gửi một cái sticker hai tay bắn tim, phía trên kết hợp một dòng chữ: “yêu anh~”
Hoắc Cẩn Hành nhíu mày.
Đúng lúc thư ký Chu vào đưa văn kiện, đột nhiên bị kêu lại:“Thư ký Chu.”
Thấy biểu tình nghiêm khắc của Đại Boss, thư ký Chu còn cho rằng có việc gì dặn dò, lại nghe anh hỏi:“Con gái cô năm nay mười tuổi rồi à.”
Chủ đề bất thình lình làm thư ký Chu sững sờ một chút, liền cười nói:“Trí nhớ của Hoắc tổng thật tốt.”
Hoắc Cẩn Hành ngón tay gõ bàn, hỏi:“Cô gái nhỏ đều thích dính lấy phụ huynh à?”
Thư ký Chu gật đầu:“Con cái thân thiết với cha mẹ là thiên tính.”
Cô ấy cũng không cho rằng Hoắc Cẩn Hành sẽ thảnh thơi cùng cô ấy nói chuyện nhà, cô gái nhỏ trong miệng, ngoại trừ vị tiểu tổ tông kia không còn ai khác.
Trong bầu không khí cực kỳ tinh tế này, thư ký Chu đột nhiên phản ứng lại, ngẫu nhiên nói một câu:“Con gái mà, trong nhà đều cưng chiều, tự nhiên sẽ làm nũng dính người một chút, ai đối với cô bé tốt, cô bé sẽ thân thiết với người đó.”
“Ừm.”
Hoá ra là như vậy.
Chờ sau khi người đi khỏi, Hoắc Cẩn Hành bình thản lấy mỗi tấm ảnh vừa nảy nhận được lưu vào album ảnh.
Bản ghi cuối cùng còn lưu lại sticker bắn tim Diệp Linh Ngân gửi, hồi tưởng lại lời của thư ký Chu, Hoắc Cẩn Hành suy nghĩ một chút, trực tiếp gửi một tin nhắn thoại:“Cuối tuần trở về, nghĩ xem muốn quà gì?”
Đoạn Văn phát hiện nghệ sĩ nhà mình gần đây có một chút kỳ quái, lúc không làm việc thì ôm điện thoại, thường xuyên cười.
Một lần vô tình liếc nhìn màn hình của cô, phát hiện là một khung chat.
Phản ứng này như cảnh cẩu huyết trong phim tình yêu, trong lòng Đoạn Văn nổi lên chuông cảnh báo, âm thầm quan sát muốn phát hiện manh mối, nhưng trong ngày thường, ngoài công việc, Diệp Linh Ngân hiếm khi lén lút qua lại với ai, càng khỏi nói đến người khác giới.
Đoạn Văn nhẹ lắc đầu, đầy nghi ngờ gọi Tiểu Ngư đến một bên hỏi nhỏ:“Gần đây cô ấy có gặp chuyện gì đặc biệt hay là quen biết người nào không?”
Tiểu Ngư lắc đầu:“ Không có á, chị Linh Ngân gần đây luôn chăm chỉ học hỏi, để chuẩn bị thử vai đấy.”
Quan sát và hỏi thăm không có kết quả, Đoạn Văn chỉ có thể coi như không có gì.
Thời gian ekip phỏng vấn định là 10 ngày đầu tháng 11.
《Phù Thế Ca》 vốn dĩ là cải biên từ cuốn tiểu thuyết IP hấp dẫn, Diệp Linh Ngân đã đọc qua nguyên tác, cũng có nhân vật yêu thích trong lòng, chỉ là không biết lấy được kịch bản tạm thời gì.
Tác phẩm của đạo diễn Giang Chấn Hoa đều là sản phẩm lớn, mà ông ấy có sở trường khai thác nhân tài, chỉ cần kỹ năng diễn xuất đạt đến yêu cầu của ông ấy, dù là người mới cũng có cơ hội dẫn đầu.
Diễn viên thử vai từ trước nhiều vô số, qua vòng sàng lọc, giảm bớt hơn một nửa.
Nhưng người còn lại lấy được kịch bản ngẫu nhiên, bắt đầu học thuộc lời thoại.
Nơi đông người rất dễ so sánh, kịch bản đoán chừng có một vài người chuyên tâm học thuộc, người có tâm tình xốc nổi:“Thật không hiểu, chúng ta đều biết chọn tính cách nhân vật, lẽ nào không phải đem sở trường diễn xuất tốt nhất ra diễn sao? Hiện tại tùy tiện cầm một cái, căn bản không phù hợp.”
Trong đó một số người tìm ra con đường rõ ràng, nghe lời này chỉ lắc đầu.
Giới giải trí không thiếu nhất là minh tinh, nhưng nếu muốn từ trong đó bộc lộ tài năng trở thành người diễn viên đạt yêu cầu, mà không đơn giản là chỉ sắm tốt một vai diễn, đạo diễn Giang Chấn Hoa đã từng nói, mỗi vai diễn đều có một linh hồn thuộc về chính mình, ông ấy càng quan tâm sự uyển chuyển của diễn viên.
Hình tượng lúc xuất đạo của Diệp Linh Ngân là loại hình hào phóng minh diễm, lúc này ngẫu nhiên lấy được kịch bản mà yêu cầu diễn tiểu bạch hoa.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ, mặc bộ váy trắng thuần khiết phù hợp, đã quá phù hợp thị giác.
Vào phòng phỏng vấn, Diệp Linh Ngân rất nhanh vào trạng thái, vì khả năng ghi nhớ siêu cường, cô đem lời thoại trong kịch bản học đến thuộc làu làu, hiện tại còn tâm tình thêm bớt một số từ ngữ cho phù hợp với tính cách nhân vật.
Thấy người phỏng vấn nhìn nhau biểu thị gật đầu, Diệp Linh Ngân thở ra một hơi thả lỏng.
Dường như không có diễn kịch.
Khi cô cho rằng cô sẽ giống như người khác tiếp tục trình tự chờ đợi đến lúc thông báo, nhân viên công tác bỗng nhiên mời họ đến một phòng khác.
Đang còn nghi ngờ, phát hiện bên trong có người ngồi sẵn ở đó, đúng là đạo diễn Giang Chấn Hoa.
Vốn dĩ người lựa chọn diễn viên thật sự ngồi phía
sau quan sát phản ứng của diễn viên, phải đích thân người đó gật đầu, mới được mời đến phòng này.
Giang Chấn Hoa đánh giá cô một lượt, hỏi:“ Hiểu câu chuyện 《Phù Thế Ca》 không?”
“Đã xem qua nguyên tác.” Diệp Linh Ngân ăn ngay nói thật.
Giang Chấn Hoa chuyển đến một quyển:“Cô đến thử một chút nhân vật Khương Chước.”
Diệp Linh Ngân vẻ mặt xúc động.
Trong nguyên tác tiểu thuyết《Phù Thế Ca》 Khương Chước và nữ chính là chị em sinh đôi, gia tộc không biết có cặp song sinh, người mẹ buộc phải mang một bé gái đi, giao cho người khác nuôi dưỡng.
Nửa đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bé gái bị người hầu bất cẩn đánh mất, từ đó lưu lạc khắp nơi, bị lão Ngoan Đồng Kiểm tính tình bướng bỉnh kỳ quặc thu nhận làm đệ tử, sau khi trưởng thành trở thành tiểu quỷ xinh đẹp nổi tiếng trong giang hồ.
Tiểu quỷ này tính tình hết sức dứt khoát, vừa chính vừa tà, thông minh tinh nghịch, xuất hiện với danh nghĩa“nhân vật phản diện”, trong sách lại rất được ưa thích.
Nội dung thử vai yêu cầu là cảm xúc đầu tiên là một tiểu quỷ tùy tâm tùy tính, lại phát hiện nam nữ chính đã hiểu tâm ý lẫn nhau.
Diệp Linh Ngân đã nghiền ngẫm qua nhân vật này, khi người mình thích và người khác ở bên nhau, đau lòng là tất nhiên, nhưng dựa vào tính cách của tiểu quỷ này, cô ấy tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ đau buồn rơi lệ như người thất tình thông thường hoặc là mặt đầy cáu kỉnh.
Cô ấy có kiêu ngạo của chính mình.
Cho nên, chỉ biểu hiện tổn thương trong lòng, nhưng lại không thể quá thẳng thắn, phải dùng chi tiết để biểu đạt.
Đạo diễn cho cô mười phút để chỉnh đốn, Diệp Linh Ngân nắm chắc từng giây từng phút, đợi đến lúc cô ngẩng đầu lên, trong phòng không biết lúc nào nhiều thêm một người.
Cô nhận ra người đến, ảnh đế Từ Chu Dương, cũng là nam chính《Phù Thế Ca》 nội bộ quyết định.
Từ Chu Dương và Giang Chấn Hoa đã từng hợp tác qua hai bộ phim, cũng chính là đảm nhận vai chính trong bộ phim đó làm Từ Chu Dương đạt được giải thưởng lớn.
Đạo diễn hiểu rõ anh ta, nói chuyện hết sức tùy ý.
“Đến thật đúng lúc.” Giang Chấn Hoa vỗ vỗ bả vai Từ Chu Dương, ra hiệu anh ta nhìn Diệp Linh Ngân học lời thoại bên kia:“Giúp phối hợp diễn?”
Từ Chu Dương có chút ngoài ý muốn.
Việc giúp đạo diễn phối diễn không là gì, nhưng Giang Chấn Hoa trong mắt ánh lên tia nham hiểm, lần này lại nhìn trúng ai?
Từ Chu Dương thật hoài nghi, Diệp Linh Ngân bên kia ngẩng đầu lên, Từ Chu Dương cũng nhận ra cô.
Hai bên lại không có qua lại, vì trong cái vòng này tiếng tăm và nhiều lần trên hot search nghe nói qua đối phương. Từ Chu Dương giản dị dễ gần, không có ra vẻ ảnh đế.
Hiện trường chỉ có hai diễn viên, nhưng trong kịch bản cảnh này có ba người, đứng bên cạnh nam chính phải là nữ chính, nếu đã không có người thứ ba, phải dựa vào kỹ năng diễn xuất của bản thân để đắp nặn người thứ ba tồn tại.
Khi tiểu quỷ nhận rõ tâm tình của bản thân, dạt dào mong chờ đi tìm nam chính, lại bắt gặp nam nữ chính bày tỏ tâm ý với nhau, nụ cười trên mặt cô trong khoảnh khắc tan biến, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp.
Không muốn tin, không dám tin, có ghen tị, càng đau lòng hơn.
Cô vùng vẫy nơi người khác không nhìn thấy, không có biểu tình đau khổ, lại để khán giả thật sự cảm nhận toàn bộ cảm xúc đau lòng bên trong.
Ngày thứ hai, nam nữ chính cùng nhau xuất hiện trước mặt cô, cô cười đến vô ý tươi sáng, đôi mắt đó luôn nhìn chằm chằm về phía nam nữ chính.
Cô không trốn tránh, cũng không lựa chọn đối mặt.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp mất đi hào quang trước kia, cô vẫn kiêu ngạo, tùy ý, tiểu quỷ không chịu trói buộc.
Nụ cười trên mặt cô càng rực rỡ, người xem nhìn thấy càng lo lắng.
Đoạn diễn tình cảm này hết sức khảo nghiệm năng lực biểu hiện cảm xúc của diễn viên, còn có năng lực hiểu biết với nhân vật, Giang Chấn Hoa lẳng lặng xem hết màn này, hài lòng gật đầu.
Diệp Linh Ngân vừa ra ngoài, liền bị Đoạn Văn và Tiểu Ngư vây quanh,hai người nhanh chóng hỏi kết quả.
Diệp Linh Ngân trái nhìn người quản lý, phải nhìn trợ lý, hai tay hướng hai bên mở rồi lại khép:“Đạo diễn nói, về chờ tin tức.”
Đáp án như vậy rất phổ biến, Đoạn Văn hỏi bên trong xảy ra chuyện gì, Diệp Linh Ngân thẳng thắn cho biết diễn thử một đoạn.
“Ngân bảo bối, em quá lợi hại.” Đoạn Văn kích động đến học theo cách fans gọi cô.
Vốn dĩ chỉ là thử vận may, không nghĩ tới được đạo diễn nhìn trúng, gọi riêng vào diễn thử, còn để cô diễn thử Khương Chước.
Đoạn Văn nhịn không được lẩm bẩm:“Xem ra đạo diễn Giang cũng cho rằng em phù hợp vai Khương Chước.”
“ Sụyt, chuyện còn chưa quyết định, đừng nói trước.” Cô sợ hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, chi bằng giữ tâm trạng đợi tin tức.
Đoạn Văn nụ cười vụt tắt, nắm chặt tay cổ vũ cô:“Chị có lòng tin với em.”
Suy cho cùng, Giang Chấn Hoa đều tự mình để cô diễn thử.
Lúc rời đi, Diệp Linh Ngân lại mang khẩu trang và mũ, ba người rời khỏi đoàn người đến lối thông đạo khác.
Diệp Linh Ngân vừa đi vừa gửi tin nhắn.
Đến chỗ quẹo, một chiếc xe quét dọn đột nhiên bị nhân viên công tác đẩy ra, sắp đâm vào Diệp Linh Ngân phía trước.
Xe quét dọn màu lam trong đồng tử phóng to, Đoạn Văn và Tiểu Ngư muốn nhắc nhở đã phản ứng không kịp.
“Cẩn thận.”
Diệp Linh Ngân kinh hãi hồn còn chưa định, một cánh tay hữu lực mạnh mẽ ôm chặt eo cô, bên tai là thanh âm quen thuộc.
Cô bị người đàn ông đưa vào vòng tay đầy cảm giác an toàn.
Nhìn thấy một màn, Tiểu Ngư nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Mà Đoạn Văn mở to mắt, các ngón tay khép lại che miệng đang mở, kinh ngạc thất thanh.