2☆☆
Trong xe bỗng nhiên vụt sáng, có vẻ như tài xế vừa bật đèn. Nhưng ngay sau đó, trước mặt lại tối sầm, hình như có ai đó đứng lên che khuất ánh sáng. Cơn đau trên mí mắt vụt biến mất, thay vào đó là một cơn tê nhức lan khắp mình mẩy do cơ bắp toàn thân buông chùng sau cơn căng thẳng quá độ.
Tôi mở choàng mắt. Ở hàng ghế trước có một người bước lại, ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi rất không thích người lạ ở quá gần nên dịch vào bên trong một quãng.
"Anh là người Trung Quốc?" Người vừa ngồi xuống là một anh Tây tóc vàng kim rất điển trai, xem ra chỉ tầm tuổi tôi, hai con ngươi màu xanh lam nhạt đến mức gần như hòa lẫn vào tròng trắng, cực kì nổi bật.
Tôi khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Trong bầu không khí thế này, quả thực tôi chẳng muốn nói năng gì hết. May sao tia ánh sáng xanh trong mắt người gỗ đã biến mất, đó, tôi nhận ra những người khác chẳng ai làm sao cả, ngoại trừ tôi. Rốt cuộc là thế nào?
"Tôi là Jack, người Canada, tới Thái Lan du học. Tôi rất thích văn hóa phương Đông nên các ngôn ngữ châu Á tôi đều biết một ít." Jack tóc vàng tự giới thiệu về mình rất lưu loát.
Vì phép lịch sự, tôi đáp lại: "Tôi là Khương Nam, mọi người hay gọi tôi là Bí Ngô."
"Ồ! Thật thú vị!" Mái tóc vàng kim của Jack sáng lên quyến rũ dưới ánh trăng, ánh mắt tràn đầy vui vẻ. "Bố mẹ cậu chắc là uyên bác lắm đây!"
Câu này đã rạch trúng vết thương đau đớn nhất trong sâu thẳm tâm hồn tôi: "Tôi chưa nhìn thấy bố mẹ bao giờ cả."
"Ồ... xin lỗi!" Lời an ủi lịch sự của Jack không thể làm giảm bớt nỗi đau đớn trong lòng tôi. Ai có thể hiểu được sự ghẻ lạnh mà một đứa trẻ mồ côi phải chịu đựng từ nhỏ cho tới lớn cũng như nỗi buồn tủi trong những buổi họp phụ huynh? Sau mỗi cuộc họp phụ huynh, có đến chín mươi phần trăm học sinh bị mắng chửi nhưng đó lại là ước mơ cháy bỏng của tôi. Có cha mẹ để mắng chửi cũng là một điều hạnh phúc.
"Chúng ta đang gặp nguy hiểm!" Hẳn là Jack cố tình chuyển chủ đề để lấp liếm sự ngượng ngùng.
Tôi chỉ khẽ "ừm" một tiếng, cũng thấy hơi ngạc nhiên vì không hiểu tại sao Jack lại tìm tôi để nói về chuyện này. Nhớ lại lúc tôi nhắm mắt, anh ta đã giúp tôi che chắn tia ánh sáng xang rọi ra từ mắt người gỗ, lẽ nào chỉ là trùng hợp? Hay là anh ta đã biết được gì?
Tôi bất giác nhìn vào đôi mắt màu xanh lam nhạt đến gần như ngả trắng của anh ta, xung quanh con ngươi không có gì bất thường, chắc là không phải đeo kính áp tròng.
"Trước khi mọi việc sáng tỏ, tốt nhất đừng nên xuống xe." Jack cười, cứ như đã biết tôi đang tìm kiếm thứ gì.
Tôi lại càng cảm thấy sự xuất hiện bất ngờ của Jack rất bí hiểm, anh chàng Tây trẻ măng này có vẻ biết rõ một số việc không nên biết, hơn nữa, hình như rất hiểu tôi...
"Nếu cứ xuống thì sao?" Tôi liếm đôi môi khô khốc.
Jack sầm ngay mặt xuống, trên mặy toát ra một vẻ lạnh lẽo âm u: "Thì cậu sẽ biến thành xác sống!"
Tôi rùng mình ớn lạnh, không biết nên đối đáp thế nào đành quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia, côn trùng rỉ rả, ánh trắng hắt qua kẽ lá. Ngoại trừ hai con người bằng gỗ thì mọi thứ đều rất đỗi bình thường.
Hành khách ít nhiều đã lấy lại bình tĩnh, thúc giục tài xế tiếp tục lên đường. Có vài người còn bàn nhau xuống xe chụp vài kiểu ảnh kỉ niệm với người gỗ rồi sẽ khiêng chúng sang