7
Vương Vệ Quốc ngả người trong thùng gỗ mù mịt hơi nước, hai măt lim dim. Một thiếu nữ non tơ độ mười lăm mười sáu tuổi mơ màng rắc những cánh hoa vào thùng nước, bên dưới mái tóc xén bằnh dưới trán, cặp mắt đen lay lắy đang tò mò ngắm nghía gã đàn ông xa lạ.
Suốt bao ngày đêm nơm nớp căng thẳng, bôn ba lao lực. Lúc này, Vương Vệ Quốc bỗng cảm thấy người ngợm xương cốt bải hoải rã rời. Hắn thả lỏng toàn thân, biếng nhác nằm dài trong thùng nước, mệt đến độ chẳng thiết tha gì đến cô gái tơ trước mặt.
Có lẽ do cơ thể được thả lỏng hoàn toàn sau những ngày mệt mỏi triền miên, cũng có lẽ do hương hoa nồng nàn lan tỏa từ làn nước ấm nên chỉ chốc lát sau, Vương Vệ Quốc đã thiu thiu ngủ.
Cô gái thấy Vương Vệ Quốc đã thiếp đi thì tủm tỉm cười, khẽ đẩy cửa. Vài cô gái bước vào, bày lên bàn đủ các món ăn ngon lành, hoa quả, rượu nếp. Vài phụ nữ đứng tuổi trải nệm mới lên giường, rắc phấn thơm sực nức.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, hai chị em sinh đôi bước vào phòng, không một mảnh vải che thân, nằm xuống giường, kéo cánh màn buông xuống...
Nước trong thùng nguội dần. Vương Vệ Quốc bỗng giật mìng một cái choàng tỉnh, người trượt xuống dưới, sặc vài ngụm nước mới tỉnh hẳn. Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy đầu óc mụ mị cứ như trong mơ, phải một lúc sau mới tỉnh táo trở lại. Hắn bất giác sờ vào chuỗi hạt trên tay. Hắn tin chắc, tất cả những chuyện này đều là vận may do chuỗi tràng hạt mang lại.
Nhìn một bàn đồ ăn ngon lành, hắn phấn chấn bước ra khỏi thùng nước, ngồi xuống bên bàn ăn như rồng cuốn. Lúc này, từ bên ngoài bỗng vọt vào tiếng đàn sáo rên rỉ vừa như thiếu nữ thẹn thùng, lại vừa như thiếu phụ cô đơn. Vương Vệ Quốc càng nghe càng thấy toàn thân nóng rực. Hắn uống thêm mấy chén rượu, bỗng thấy cánh màn vén lên, hai cô nàng sinh đôi tuyệt đẹp đưa tay ra vẫy gọi tình tứ.
Vương Vệ Quốc hai mắt bỗng đỏ ngầu, cổ họng bỏng rát như nuốt than, lập tức bổ nhào ngay lại.
Lúc này, Trần Xương Bình vẫn ngồi thu lu bên bức tượng trước cổng làng, đột nhiên hai mắt đau nhói, bên tai nghe rõ mồn một tiếng kêu rên thảm thiết, chính là tiếng của Vương Vệ Quốc.
Tiếng kêu rên nghe vô cùng đau đớn tột độ, Trần Xương Bình bật dậy hoảng hốt, không biết phải làm gì. Ngay sau đó, tiếng rên la đứt quãng, yếu đi, rồi mất hẳn...
Hai mắt cậu nhói buốt dữ dội, đau đớn không sao chịu nổi. Đột nhiên, trước mặt