12
"Nguyệt Bính, tao nợ mày hai cái mạng." Tôi châm một điếu thuốc, giẫm chân trần lên cỏ xanh mềm mại ngưa ngứa dưới chân.
"Tao nợ mày nhiều hơn thế." Nguyệt Bính xé toạc vạt áo T-shirt, cầm trong tay, lấy ra chai rượu trắng đổ vào, lau lên những vết thương đá cứa của tôi để khử trùng.
Tôi đau đến nghiến rắng trèo trẹo: "Mày nợ tao một đôi giày!"
"Giày cái gì mà giày!" Nguyệt Bính ngồi phờ phạc trên bãi cỏ, đổ chai rượu vào miệng.
Tôi chỉ chiếc giày còn lại, nói: "Phiên bản kỷ niệm limited của Timberland đấy!"
"Lúc nào rồi mà mày còn nghĩ đến chuyện đó? Đầu óc mày có sao không thế?" Nguyệt Bính rũ rượi cúi gục đầu. "Giải được cổ độc, mệt quá đi mất!"
Tôi cũng ngồi phịch xuống bên cạnh: "Tiếc cuốn sách cổ thuật quá."
Nguyệt Bính chỉ "ừm" một tiếng, không nói thêm gì.
"Mày bảo hòa thượng kia là ai?" Tôi tò mò hỏi.
"Mày nghĩ đi, năm xưa tại sao Chu Đệ mãi vẫn không tìm ra hành tung của Kiến Văn Đế. Trước khi khởi nghĩa, thân phận của Chu Nguyên Chương là gì? Nghe nói Chu Nguyên Chương sớm đã nhận ra dã tâm của Chu Đệ nên đã sắp xếp chu toàn mọi việc, tất nhiên cũng bao gồm cả việc Kiến Văn Đế sẽ trốn thoát kiểu gì nếu bị cướp ngôi.