9
Cái đầu người đã không còn nhìn rõ hình hài, ngả màu nâu sẫm, chỉ còn mấy lọn tóc dài lơ thơ chứng tỏ đó là con gái. Tôi thực sự không dám mô tả lại cảnh tượng lúc đó vì nó quá ghê sợ, quá thảm khốc. Kể từ đó về sau, tôi khônh dám ăn thịt gà, không dám ăn cả những thứ nấu trong nồi không trong suốt.
Chốc sau, xe cảnh sát đã tới nơi, phong tỏa hiện trường, chúng tôi run rẩy quay về ký túc xá.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Tối hôm đó, những nữ sinh cùng phòng với Tử Y, Tử Sam vừa quay về phòng ký túc xá đã chết ngất tại trận. Vừa mới mở cửa phòng đã nhìn thấy một xác chết treo lủng lẳng.
Tử Y bị chết treo trong phòng, cái lưõi thè dài khô toác, nứt nẻ. Nửa bên trái chỉ còn xương sọ trắng hếu, đến lợi cũng bị tuột hết, chỉ còn trơ lại những cái răng to cộ khảm trên xương hàm. Mắt trái, tai trái, lỗ mũi trái chỉ còn lại là ba cái lỗ đen sì nhưng nửa mặt bên phải vẫn hoàn hảo nguyên vẹn, nhãn cầu bên phải như lồi ra, vằn vện tia máu, lách qua mái tóc bết máu như tấm rẻ rách, kinh hoàng nhìn thẳng về phía trước.
Sau khi giám định pháp y, cái đầu chính là của cô chị Tử Sam. Họ còn vớt được thêm hai cái tay trong nồi nhưng thân thể thì không thấy đâu cả. Có thể phân biệt được họ bởi vì bên đuôi mắt phải của Tử Y có một nốt ruồi đỏ son*
*Nốt ruồi đỏ son: Có trong Những miền linh dị- Tập 2
Vụ án về sau mãi không phá được, trở thành một trong mười nghi án lớn xảy ra tại trường chúng tôi. Thậm chí tôi còn dựa vào sự việc này để viết một bộ tiểu thuyết kinh dị, nhưng vì trí tưởng tượng không đủ phong phú nên phải bỏ dở nửa chừng.
Tử Y: Nhớ ra chưa?
Tôi: Nhớ rồi! (Lòng bàn tay tôi đã đẫm mồ hôi lạnh)
Tử Y: Tôi cảm thấy anh đang sợ hãi. Đừng sợ, tôi không hại anh đâu nhưng chị tôi thì tôi không biết.
Tôi: Tử Sam?
Tử Y: Là người trong quán cà phê hồi nãy.
Tôi: Tại sao lại tìm tôi?
Tử Y: Tại vì anh là cha đẻ của chúng tôi.
Tôi: Cha đẻ? (Lúc nàt tôi khóc dở mếy dở. Tôi ngờ rằng một người bạn học năm xưa đã đổi tên đổi ảnh để trêu chọc tôi. Nhưng thế thì sai cậu ta biết được tôi đang cởi trần trong phòng?)
Tôi: Thôi đừng đùa nữa! Nói thật đi, cô là ai?
Im lặng hồi lâu...
Đúng lúc tôi không nhịn nổi nữa, sắp sửa nổi khùng, bên kia lại bật lên một câu.
Tử Y: Chuyện này rất phức tạp, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với anh, được không?
Tôi: Tất nhiên. Thời gian? Địa điểm?
Tử Y: Tôi đã nói với anh rồi. Anh không nhớ sao?
"Nửa đêm chờ anh tới!" Tôi bỗng sực nhớ tới câu này.
Tôi: Nửa đêm, trong quán U Linh?
Tử Y: Phải. Hy vọng tối nay anh sẽ đến. À phải, việc này không được nói với bất cứ ai. Thời gian không còn nhiều nữa!
Tôi: Tại sao lại không thể nói với người khác? Thời gian không còn nhiều nữa