“Hồi tối em và thanh niên trí thức Từ đã nói chuyện gì?” Thẩm Yến hỏi, ánh mắt nhu hòa nhìn cô ấy.
Từ trong lòng cô ấy cảm thấy anh có thể tin tưởng được, thành thật nói: “Là về Lục Nguyên.”
Vừa nghe Lục Nguyên, đã đoán ra được, lần trước cùng Đội trưởng Dương ăn cơm cũng từng nhắc tới bọn họ.
Cô ấy rủ mắt xuống, cô đơn nói: “Em cảm thấy Đông Đông và Lục Nguyên tính cách không thích hợp, cho nên mới tới khuyên cô ta từ bỏ Lục Nguyên.”
Anh sờ sờ đầu cô ấy, cười nói: “Vợ yêu, nếu lúc trước thanh niên trí thức Từ khuyên em đừng ở bên anh, em có nghe lời cô ta không?”
Mạnh Kiều mở to hai mắt kinh ngạc nhìn anh, sau đó lắc đầu.
Thẩm Yến cong môi cười, hôn lên trán cô, ôn nhu nói: “Cho nên, em cũng đừng khuyên thanh niên trí thức Từ.”
Mạnh Kiều lo lắng nói: “Nhưng…”
Anh cười cười, lại phân tích cho cô ấy nghe: “Chuyện này, vợ yêu đừng để ý.
Chuyện tình cảm của người khác, bọn họ sẽ tự mình xử lý, nếu em đi nhúng tay vào, bất kể kết quả như thế nào, đều là phí công vô ích.
Anh biết thanh niên trí thức Từ là bạn của em, nhưng em làm như vậy chỉ biết biến khéo thành vụng, vợ à, sự thông minh lúc trước của em đi đâu hết rồi, hả?”
Anh khẽ hôn chóp mũi cô ấy.
Lại nói: “Chuyện này, em đừng nhúng tay vào, anh cũng không muốn vợ mình phải chịu ủy khuất.
Hôm nào đó anh nhắc nhở A Nguyên một chút, tin rằng A Nguyên sẽ xử lý đúng cách.”
Mạnh Kiều bỗng nhiên có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng, đôi mắt sáng lên, cười cong cong nói: “Ừ, cảm ơn anh nha, chồng.”
Anh cong khoé môi cười cười, bàn tay to dán lên má cô, ánh mắt phát sáng: “Vợ à, vợ chồng chúng ta không cần nói chuyện khách sáo.
Sau này có bất cứ điều gì đều có thể nói với anh, anh là chồng của em, vợ chồng chúng ta là một, anh sẽ cảm thấy rất vui khi được chia sẻ cùng em, nên đừng quên anh nha? ”
Cô ấy sững sờ gật đầu.
Phát hiện ra trong lòng cô ấy anh đã chiếm một vị trí khác.
Tại sao vợ mình lại đáng yêu như vậy.
Khóe miệng anh cong lên thành một hình vòng cung đẹp mắt, anh tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, chóp mũi, sau đó xuống đến cánh môi cô ấy, tỉ mỉ hôn, ngậm khóe môi cô ấy nhẹ nhàng nghiền ép, dễ dàng cạy mở phòng tuyến của cô ấy, cùng cô ấy m.út mát, truy đuổi, quấn quýt triền miên.
Hai tay cô ấy bám vào anh, hôn rất xúc động.
Sau một nụ hôn dài, cô ấy mỉm cười ranh mãnh.
Ở phương diện này cô ấy sẽ không ngoan ngoãn chịu trói, xoay người một cái cô ấy đã bò lên người anh, giống như một ác bá đùa giỡn nữ nhân nhà lành.
Trong đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh lại nhịn không được mà cười rộ lên.
Đêm dài và ánh trăng mờ ảo.
Nam sắc trước mắt, trong lòng Mạnh Kiều thầm niệm: văn minh, dân chủ, giàu mạnh, hài hòa…
Ở đây buộc phải hài hòa ba ngàn từ.
Sáng hôm sau, vẫn không dậy sớm theo lời bà nội.
Sau khi Thẩm Yến tỉnh lại, nhìn vợ đang ngủ say trước ngực mình, không đành lòng quấy rầy, đưa bàn tay to nhẹ nhàng vu.ốt ve lưng cô ấy, tay kia thì cầm quạt quạt gió cho cô, từng chút từng chút một.
Cô ấy ngủ rất sâu, từ lâu cô ấy đã không phải là đối thủ của tên gia hỏa không biết thỏa mãn này, thất bại thảm hại.
Sau khi hai người thức dậy.
Trên bàn ăn, bà nội đã nấu cháo, trứng, bánh nướng, còn có một bát canh thuốc, đen như tam thất.
Mạnh Kiều ngửi một chút, nhíu mày: “Bà ơi, bà nấu thuốc cho ai uống vậy? Chúng con không bị bệnh.”
Hai má Thẩm Yến ửng đỏ, đưa trứng gà đã bóc xong cho cô ấy: “Vợ à, cho em.”
“Vâng.” Cô ấy nhận lấy trứng gà, cắn một miếng, nhìn Thẩm Yến ùng ục một hơi uống hết bát thuốc.
Nghĩ thầm Thẩm Yến đang yên đang lành tự dưng thuốc gì đây.
Nhớ tới hôm nay có chợ lớn, cô ấy cười tủm tỉm hỏi: “Hôm nay có chợ, em muốn đi mua đồ trong thị trấn, anh đi cùng em có được không?”
“Ừm, ăn xong bữa sáng thì chúng ta đi.” Anh mỉm cười.
Mạnh Kiều ăn cơm xong, cô ấy thay một chiếc áo thun trắng bằng vải bông tự nhiên do bà làm, buộc tóc đuôi ngựa cao rồi lại tết bím tóc, cả người thoạt nhìn trông vô cùng thoải mái.
Thẩm Yến cầm một cái mũ rơm đội cho cô ấy, anh đi xe đạp, cô ấy tự nhiên ôm lấy eo anh, cười nói: “Có thể đi được rồi, em ngồi xong rồi.”
Thẩm Yến cười cười, đạp bàn đạp, từng đợt gió nhẹ thổi qua, tâm tình anh rất vui vẻ, hạnh phúc đến mỗi một hơi thở đều ngọt ngào.
Khoảng nửa giờ đã đến, thị trấn vô cùng náo nhiệt, đường xá đông đúc, trên đường bị chen chúc đến nỗi nước cũng không chảy qua được.
Thẩm Yến gửi chiếc xe đạp, nắm lấy tay cô ấy, cùng nhau hòa nhập vào đám người tấp nập.
Cô ấy đi đến bưu điện, gửi một bức điện tín thông báo cho cha mẹ của nguyên chủ về tình hình gần đây của cô ấy, để cho họ không phải lo lắng, cô ấy đã có một cuộc sống tốt ở đây.
Sau đó thì đi mua một đôi dép pha lê mà trong lòng đã mong muốn từ lâu.
Đôi dép pha lê này còn có cao gót, đủ các màu trắng, đỏ, xanh lá cây, đen, trong suốt, cô ấy bỗng chốc không biết nên chọn đôi nào.
Cô ấy nhìn thấy cũng có khách hàng nữ đến lựa chọn, dưới chân họ cũng đi đôi cùng loại, còn mang tất hở chân.
Cuối cùng chọn một đôi trong suốt, đôi chân của cô ấy không lớn, trắng như “búp bê sứ”.
Mang dép trong suốt, đặc biệt đẹp.
Cô ấy nhìn trái nhìn phải, cười hỏi: “Thẩm Yến, anh thấy đẹp không?”
Thẩm Yến cười sủng nịch: “Vợ yêu đi rất đẹp.” Cô ấy rất hài lòng nên ngay lập tức đi nó.
Mùa hè oi bức, mỗi ngày mang giày vải không thoải mái bằng dép, rất mát mẻ.
Nhân viên bán hàng đề nghị mua hai đôi tất, cô ấy cảm thấy đi tất cùng với giày không đẹp, vì vậy cô ấy đã từ chối.
Hai người tiếp tục đi dạo một vòng, cảm giác càng đi chân càng đau, gót chân được cố định bằng dây nhựa, giày mới đặc biệt mài chân, đằng sau chân đều bị mài mòn rồi.
Chẳng trách họ lại đi tất.
“Thẩm Yến, chân em đau.” Cô ấy nói.
Theo tầm mắt của cô ấy, Thẩm Yến nhìn thấy gót chân cô ấy bị rách da chảy máu, vội vàng đổi lại giày vải ban đầu cho cô ấy, miệng nói: “Về sau đừng mang đôi giày này nữa.”
Đôi giày đẹp như vậy, lại mới không nỡ vứt đi, cô ấy ủy khuất nói: “Giày mới thì phải thích ứng, vẫn là nên mua hai đôi tất đi.”
Anh nhìn thoáng qua, khách sạn quốc doanh phía trước không xa, anh bế cô