Vào ngày nghỉ của thanh niên trí thức, buổi chiều mặt trời không còn quá mạnh nữa thì Mạnh Kiều mới đi ra khỏi cửa ký túc của thanh niên trí thức.
Xuyên qua bãi bồi rộng lớn đầy nắng, đi dọc theo con đường đá nhỏ rộng tầm hai mét, hai bên đường trồng rất nhiều lúa nước, trong không khí tràn đầy hương lúa.
Cô ấy hát thầm cả một đường, đi thẳng đến khu dân cư trong thôn.
Cô ấy hỏi thăm mấy người đi đường mới tìm được ra nhà của Tô Dao.
Nhà của Tô Dao là một ngôi nhà đất mái ngói có sân trước sân sau điển hình của Bách Trượng Ao.
Trong chuồng gà đặt trước cửa có nuôi không ít gà, cục ta cục tác kêu réo không ngừng.
Lúc cô ấy đang muốn gõ cửa thì lại có một bác gái khoảng chừng bốn mươi tuổi bước ra khỏi phòng.
Bác gái tóc mai đã điểm bạc, xanh xao vàng vọt, nhìn qua rất tiều tụy.
Mạnh Kiều chào hỏi: “Thím ơi, cho cháu hỏi chị Dao có ở nhà không ạ?”
Mẹ Tô nhìn cô gái lạ lẫm trước mặt, dò xét trên dưới một lượt, dáng dấp cô gái này trắng nõn đẹp mắt, miệng nhỏ cười tủm tỉm, nhìn qua vô cùng dịu dàng.
Bà nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”
Mạnh Kiều đi thẳng vào vấn đề: “Cháu là thanh niên trí thức trong thôn, cùng lao động ở một chỗ với chị Dao nên có quen biết.
Hôm nay muốn đến tìm chị ấy đi chơi.”
Nghe thấy là thanh niên trí thức trong thôn, trên mặt mẹ Tô lộ ý cười.
Cùng nhau trải qua gian khổ, thôn dân đều rất cởi mở tốt bụng với nhóm thanh niên trí thức rời xa thành phố và bố mẹ để đi xuống nông thôn, thay đổi nông thôn lạc hậu này.
“A Dao đi làm việc còn chưa về, cháu có muốn vào trong nhà ngồi một chút không?”
“Vâng ạ.
Thời tiết nóng quá, cháu cũng hơi khát.” Mạnh Kiều mỉm cười, không hề khách sáo mà cầm lấy nước uống.
Cô ấy vừa mới vào đến cửa đã nhìn thấy một cậu bé khoảng chừng năm sáu tuổi, nước mũi thò lò.
Cậu bé đang tò mò nhìn về phía Mạnh Kiều.
Nhóc con này nhất định là em trai của nữ chính.
Mạnh Kiều móc hai viên kẹo từ trong túi áo ra, đưa tới rồi cười nói: “Gọi chị đi, rồi chị cho em kẹo ăn.”
Nhóc con nhìn chằm chằm hai viên kẹo, nhếch miệng nói: “Chị ơi.”
“Ối, ngoan.” Mạnh Kiều cũng cười cười.
Nhóc con này thật là cơ trí.
Mẹ Tô bê một bát nước đến.
Sau khi Mạnh Kiều nhận lấy thì cười ngọt ngào: “Cảm ơn bác ạ.”
Mẹ Tô mỉm cười ngượng ngùng.
Bà là một người nông dân trung thực yên phận, mấy năm nay cơ thể dần kém đi, không đi đến đội sản xuất để kiếm điểm công.
Hai năm trước chồng bà qua đời, hiện tại gánh nặng một nhà ba người đang rơi hết lên người Tô Dao.
Mạnh Kiều cũng đã biết rõ thân thế của nữ chính khi đọc tiểu thuyết, chỉ có thể nói là đáng thương.
Có điều nữ chính là một cô gái mạnh mẽ điển hình, sau khi sống lại rồi thi xong đại học, cô đã dẫn người nhà đến sống cùng trong thành phố, sống một cuộc sống thường thường bậc trung.
Sau khi uống nước xong thì Mạnh Kiều cũng không vội đi ngay, cô ấy và mẹ Tô cùng nhau làm chút việc nhà.
Cô ấy chẳng có bản lĩnh gì cả, nhưng lôi kéo làm quen với người khác thì cô ấy rất lành nghề.
Một cuộc trò chuyện này kéo dài cho đến khi trời tối, lúc nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì mới biết là Tô Dao đã quay về.
Tô Dao vừa về đến nhà đã nhìn thấy Mạnh Kiều an lành đứng ở trong sảnh, hơi bất ngờ một chút.
Cô đang nghĩ xem sao cái người thanh niên trí thức Mạnh này lại tìm đến cửa vậy?
Cô múc một bầu nước từ chum nước trong sân nhà để rửa tay một cái rồi lại đi vào trong nhà.
Sau khi Mạnh Kiều nhìn thấy Tô Dao thì nhiệt tình đến bên cạnh cô chào hỏi: “Chị Dao, chị về rồi sao?”
Tô Dao ừ một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, không quá muốn phản ứng lại Mạnh Kiều.
Tô Hào bưng một chén nước đi đến chỗ Tô Dao, chỉ vào Mạnh Kiều, vui vẻ nói: “Chị ơi, vừa nãy cái chị xinh đẹp này vừa cho em ăn kẹo, rất ngọt.”
Tô Dao xoa đầu của em trai, nhận lấy bát, đối diện với gương mặt đầy ý cười xán lạn của Mạnh Kiều thì chỉ cười nhạt một tiếng.
Mẹ Tô nhìn lên trời đen, định chuẩn bị bữa tối khi khách còn chưa đi.
Chuyện trò với Mạnh Kiều nửa ngày, cảm giác vô cùng hợp ý, thế là bà mở miệng hỏi: “Kiều Kiều, đêm nay cháu có muốn ở đây ăn cơm rau dưa hay không?”
“Phụt…” Nước trà trong miệng Tô Dao phun ra ngoài.
Người mẹ luôn luôn hướng nội yên phận này của cô có khi nào lại thân quen với người ta như thế.
Còn Kiều Kiều, ăn cơm?
“Mẹ, Mạnh…” Cô đứng lên định ngăn cản thì Mạnh Kiều đã mỉm cười đông ý: “Được ạ, cháu cũng muốn nếm thử đồ ăn của chị Dao nấu.”
Hôm nay cô ấy ngoại trừ muốn tiếp xúc nhiều hơn với nữ chính thì đúng là đến để ăn chực nha.
“Kiều Kiều, cháu ngồi thêm một lát đi, bây giờ bác đi nấu cơm.” Mẹ Tô cười dịu dàng, rồi lại nói với con trai: “Tiểu Hào, con mau đi nhặt mấy quả trứng gà đến đây.”
“Mẹ, trứng gà còn để đi bán.” Tô Dao mở miệng nói, bình thường họ đều nhịn không ăn.
Mẹ Tô cười nói: “Không sao đâu, ăn mấy quả cũng chẳng có gì đáng ngại cả.
Khóe miệng Mạnh Kiều luôn giữ ý cười, không hề có chút khách khí muốn từ chối ý tốt nào cả.
Cô ấy bước vào trong nhà như chốn thân quen, nhìn cây nho đang quả non mà ngẩn người.
Lúc Tô Dao quay người lại, liếc sang rồi lại lặng lẽ thu tầm mắt lại, đi vào phòng bếp giúp đỡ nấu cơm.
Cô không muốn để mẹ mình quá mệt nhọc.
Mạnh Kiều thì đang ngồi xổm xuống suy nghĩ chỗ nho này mới trưởng thành nhỉ? Cũng không biết là loại nho nào, cô ấy thích ăn nhất là nho xanh, phải ngọt lại còn không hạt như kia.
Nhóc con cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Mạnh Kiều, tò mò hỏi: “Chị ơi, chị đang nghĩ gì vậy ạ?”
Mạnh Kiều nâng cằm lên, nhìn giàn nho với cái nhìn mong mỏi, cảm khái nói: “Chị rất muốn ăn hoa quả, đã lâu lắm rồi chị chưa ăn hoa quả.”
Nhóc con hít hít nước mũi, cười lên để lộ ra hàm răng thiếu mất mấy cái, hớn hở nói: “Chị ơi, để em dẫn chị đi ăn.
Em biết mấy cây anh đào nhân tạo mà anh Yến trồng đã trưởng thành rồi, vừa to vừa ngọt.”
Anh đào?
Mạnh Kiều chớp mắt mấy cái: “Đi, chúng ta đi bây giờ.”
Nhóc con nhìn thoáng qua nhà bếp, rồi sợ hãi nói: “Trời tối mà đi ra ngoài chơi thì chị của em sẽ tức giận.”
Mạnh Kiều đánh cược nói: “Không sao đâu, có chị ở đây rồi, chúng ta đi nhanh về nhanh.”
“Dạ, được.” Tiểu Hào mỉm cười gật đầu.
Một lớn một nhỏ lặng lẽ mở cổng sân, vừa ra khỏi cửa thì nhóc con đã thành thục chạy đi, Mạnh Kiều theo sát đằng sau.
Hoàng hôn mờ mịt, ở giữa đường thôn, từng nhà đều nổi lên tầng khói bếp lượn lờ.
Nhóc con chạy rất nhanh, chưa đến năm phút hai người đã chạy đến một ngôi nhà.
Ngôi nhà này lát nền, xây bậc thang, ngói đỏ tường trắng, bên ngoài dùng đá tảng xây tường.
So sánh với nhà gạch phòng gỗ, phòng gạch vỡ của người bình thường trong thôn thì ngôi nhà này tương đối xa hoa.
Bên ngoài nhà không có tường vậy, mà ngược lại, lại trồng không ít cây ăn quả trước cửa.
Nhìn xuyên qua ô cửa sổ thấy trong nhà không mở đèn.
có lẽ chủ nhân của nhà này không có ở nhà.
Nhóc con chỉ vào một gốc cây treo đầy quả thấp cách đây không xa, kích động nói với Mạnh Kiều: “Chị ơi, chính là gốc cây này.”
Mạnh Kiều nuốt một ngụm nước miếng, nhìn trái nhìn phải không thấy có ai thì căn dặn nhóc con: “Em đứng đây canh chừng giúp chị, chị đi hái một lúc rồi về.”
Nhóc con thẳng thừng gật đầu.
Dáng dấp của cây ăn đào này khá ổn.
Cây không cao