Một ngày trước khi Thẩm Yến xuất phát, Mạnh Kiều đã chuẩn bị xong hành lý cho anh.
Cô hận không thể đem tất cả những thứ có thể dùng được mang theo cho anh, nhưng sau đó nghĩ lại rằng muốn anh thuận lợi nhập cư trái phép đi vào thì cần phải mang theo phương tiện, cuối cùng lọc lại hành lý vào trong ba lô, bỏ dược phẩm vào, một ít quần áo, cùng đồ ăn,…
Kết quả là anh không chịu mang theo bất cứ thứ gì.
Chỉ có ba con đường để nhập cư trái phép đến Hương Thị: Thuyền phà, đi bộ hoặc bơi qua.
Thuyền phà rất nguy hiểm nguy cơ bị bắt cũng cao nhất.
Đi bộ thì phải vượt qua đường núi, bên đó có lưới sắt, sẽ có khuyển và đội tuần tra biên phòng.
Bơi qua thì suôn sẻ hơn một chút, có thể qua được đến ranh giới sông từ Bằng Loan đến Hương thị chỉ trong một giờ.
Anh có ý định bơi qua vào nửa đêm nên không mang theo bất cứ hành lý gì.
Anh đã quen với sông nước và trong mấy người đi cùng anh cũng đều là người có xuất thân từ ngư dân.
Việc chi tiêu ở Hương Thị không có dùng tiền giấy mà tiền tệ lưu thông cũng khác nhau.
Thẩm Yến không có ý định lấy tiền theo, cầm đi cũng vô ích.
Mạnh Kiều rất nóng nảy do anh không mang theo bất cứ thứ gì, khi đi đến Hương Thị không có ai giúp đỡ còn chưa quen với cuộc sống nơi đó thì làm sao mà đặt chân lên được.
Cuối cùng, lấy ra thỏi vàng từ dưới gầm giường, tổng cộng có ba thỏi và anh chỉ chịu lấy một thỏi.
Để lại tất cả tiền và giấy bạc ở trong nhà cho cô quản gia.
Theo vật giá hiện tại, số tiền này có thể được sử dụng đủ ít nhất trong mười năm.
Trong bữa cơm tối, bà rất tức giận khuôn mặt như dài ra.
Rồi sau đó lại âm thầm rơi nước mắt, rất đau lòng cho cháu mình, cháu trai từ nhỏ đã tự có chủ kiến cho riêng mình, không chịu nghe lời quản giáo, bà biết rõ cháu trai đã quyết định thì không có cách nào thay đổi được ý kiến của anh.
Cũng giống như cưới vợ vậy, bà tức giận đến bệnh cũng không thể ngăn cản anh cưới hồ ly tinh này vào cửa.
Bà đều đem sự giận dữ chuyển dời hết lên người Mạnh Kiều.
Sao lại có người phụ nữ nào lại giật dây bảo chồng mình đến Hương Thị như vậy chứ?
Hai năm trước, người dân ở trong thị trấn Đại Bộ cũng nghe nói có người nhập cư trái phép đến Hương Thị, nhưng kết quả chỉ có đi không có về.
Một số bị chết đuối giữa đường hay bị bắn chết, một số có thể nhập cư trái phép vào được, nhưng từ đó về sau không có tin tức gì và cũng không biết tiền đồ ra sao.
Bà rất đau lòng cho cháu trai.
Không ngăn được anh nên chỉ có thể âm thầm rơi lệ, liếc mắt nhìn hồ ly tinh ngồi đối diện đang cười vui vẻ?
Mạnh Kiều trên miệng cứ luôn mỉm cười.
Cô không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng cô khóc nếu anh thấy như vậy nhất định anh sẽ không yên lòng mà đi.
Gắp miếng thịt đặt ở bên miệng anh cười nói: “Chồng ơi, há miệng ra.”
Trái tim Thẩm Yến dường như bị thứ gì đó chặn lại, nhìn cô với đôi mắt mỉm cười, cúi đầu há miệng ăn đồ ăn, nhạt như nước ốc, ngày mai phải chia tay vợ rồi.
Ba người cùng ngồi ăn một bàn, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, rồi qua loa kết thúc bữa tối.
Sau khi tắm rửa xong, phát hiện Thẩm Yến không có ở trong phòng.
Cô bước đến phòng bà và nghe thấy tiếng khóc cùng một giọng nói, Thẩm Yến đang an ủi bà: “Bà ơi, đừng khóc nha? Vài năm nữa con sẽ về.
Trong khoảng thời gian con không có ở nhà, phải nhờ bà chăm sóc Kiều Kiều.
Tuổi cô ấy còn nhỏ lại lớn lên ở trong thành phố, không thể làm việc của nhà nông.
Bà đừng yêu cầu quá cao.
Con biết rõ bà thương yêu con nhưng Kiều Kiều là vợ của con và cô ấy cũng là cháu dâu của bà.
Bà hãy đối xử tốt với cô ấy như cách bà đối xử với con.
Hai người chăm sóc lẫn nhau đừng khiến con phải lo lắng, được không? “
Bà vừa khóc vừa nói: “Ngày đó ba con cũng không nghe lời bà nói mà một mực muốn đi nước ngoài du học mấy năm.
Nhưng bây giờ Hương Thị khác xa với nước ngoài năm đó, con đi nơi đó, lỡ như… Làm sao để không phụ lòng ông đã mất của con đây?”
“Bà ơi, kỹ năng bơi của cháu rất tốt nên sẽ không có việc gì đâu.” Thẩm Yến nói.
Bà cứ liên tục khóc còn anh thì cứ liên tục dỗ dành.
Trong lòng Mạnh Kiều cảm thấy không có tư vị gì, cô lặng lẽ rời đi trở về trong phòng của mình.
Cô nằm ở trên giường, trong lòng rất loạn, thậm chí còn hối hận khi khuyên anh đi Hương Thị.
Cô không biết bơi nên không thể đi cùng anh, chuyến đi này sẽ phải xa cách nhau vài năm, nếu nói không sợ là giả.
Hiện giờ cũng không có bất kỳ phương tiện liên lạc nào, càng không có điện báo nào thông giữa Hương Thị và nơi đây, gửi thư cũng không biết có nhận được hay không.
Nếu có điện thoại di động thì tốt rồi.
Sau khi Thẩm Yến trấn an bà xong liền trở về phòng nhưng thấy vợ đã đi ngủ mất rồi.
Anh chỉ để lại một chiếc đèn dầu trên bàn làm việc, bước lại bên cạnh giường rồi xốc màn lên nằm bên cạnh cô, vừa nằm xuống cô liền xoay người lại, tự giác ôm lấy anh, vùi mặt vào lồng ng.ực anh, tai nghe tiếng tim đập của anh.
Khóe miệng Thẩm Yến hơi nhếch lên, dùng hai tay ôm chặt lấy cô, ôm cô vào trong lòng.
Nhắm mắt lại, áp má vào trên đầu cô dụi dụi vài cái.
Hai người ở chung một chỗ ôm nhau, chính là ăn ý như vậy, đến lúc im lặng không ai nói được lời nào cũng sẽ không cảm thấy nặng nề, cả hai cứ như vậy cùng hưởng thụ sự giao lưu trầm lặng như này.
Có lẽ còn quá nhiều lời để nói.
Đến lúc này, ngược lại miệng không thể nói được điều gì.
Thẩm Yến thật sự luyến tiếc cô và thầm thề nhất định sẽ khiến bản thân ở Hương Thị có tên có tuổi, tuyệt đối sẽ không phụ lòng vợ dụng tâm lương khổ*.
*Dụng tâm lương khổ: là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại thật kỹ.
Anh nâng cô lên một chút, hai người mặt đối mặt nhau, ánh mắt anh ánh lên vẻ dịu dàng như nước, giống như một vũng xuân thuỷ muốn cô từ từ chìm đắm vào.
Cô mỉm cười, từ từ tiến sát vào, cánh môi cô áp vào cánh môi anh, nhắm mắt lại, hai người nhẹ nhàng áp nhẹ lên nhau hôn, bao nhiêu tinh tế, ôn nhu, thương tiếc lẫn luyến tiếc đều tan biến khi cả hai hôn nhau.
Bàn tay nhỏ bé của cô xẹt qua góc áo của anh, lòng bàn tay hơi lạnh áp vào vòng eo nóng bỏng của anh, cơ thể theo bản năng khẽ run lên, giống như một con rắn nhỏ linh hoạt tùy ý chạy di chuyển người anh.
Họ đã quá quen thuộc từng tấc da tấc thịt của nhau, một mềm một cứng, một mạnh một yếu, khi tâm hồn và dục vọ.ng hòa quyện vào lại với nhau, nụ hôn giữa hai người cũng càng lúc càng mạnh.
Một đêm không ngủ.
Sau nửa đêm, cô mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Yến nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhìn khuôn mặt đang cau mày của cô khi đang say ngủ, trong lòng bất giác hiện lên sự nhớ thương vô tận với cô.
Cầm lấy chiếc túi chống thấm nước mà cô đã chuẩn bị tối qua và buộc nó lên bên hông, lấy một ít giấy bạc và tiền.
Thay quần áo xong liền bước ra khỏi phòng.
Bà đang ngồi ở trong đại sảnh.
Anh vừa nhìn thấy liền ngẩn người, nhưng rất nhanh đã ổn định lại khàn giọng mở miệng nói: “Chào buổi sáng, bà.”
Bà thức trắng đêm không ngủ một mực cứ ngồi trông coi ở đại sảnh.
Biết rõ rằng cháu mình sẽ sớm chia lìa, bà chậm rãi nói với vẻ mặt