Nhiếp Chí Minh tức giận khi nhìn thấy cô, một lúc sau lại khóc lớn, đã thấy một trận như vậy ở đâu dó, nên bối rối, mở miệng hỏi: “Này, cô có người thân ở Hương thị không?”
Vừa nghe thấy thế, Mạnh Kiều khóc càng thương tâm hơn.
Hương thị lớn như vậy, cũng không biết đi đâu tìm Thẩm Yến, cũng không biết anh sống chết thế nào, trong lòng lại càng khó chịu.
Thấy cô khóc dữ dội hơn, anh có chút luống cuống tay chân, ba lô của cô đúng là anh ném, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, vội vàng nói: “Đừng khóc, một cô gái mít ướt như cô, làm cho tôi giống như đang ức hiếp cô vậy.
Tôi đến đây để tìm người thân, nếu cô không có nơi nào để đi, thì có thể ở tạm nhà bác tôi, đợi khi tìm được công việc ổn định hãy rời đi.
“
Mạnh Kiều liền ngừng khóc, đôi mắt to ngấn nước, khịt khịt mũi, giọng nói vừa khóc xong pha chút khàn khàn, có chút ngốc, cười toe toét: “Được, vậy đi thôi.”
Đáp ứng nhanh vậy sao?
Nhiếp Chí Minh khóe miệng có hơi nhếch lên, cô gái này trở mặt cũng nhanh thật đấy!
Mạnh Kiều thầm nghĩ, tiền tài là vật ngoài thân, hiện tại đau lòng cũng không có biện pháp gì, về sau phải lấy được vài thứ từ người này.
Đến Hương thị mục đích là muốn tìm Thẩm Yến, nếu hiện tại anh ta có thể cho mình một nơi dừng chân, có thể không cần ăn ngủ ở đầu đường, vì sao lại không theo chứ!
Đến đó rồi, sẽ được an toàn.
Đứng lên, vỗ vỗ mông, cười tủm tỉm nói: “Nhanh đi thôi, anh biết dường không?”
Nhiếp Chí Minh âm thầm nghĩ, có chút hối hận.
Cũng không đành lòng bỏ lại một cô nương như cô ở trên núi, anh tay chống mặt đất đứng lên, lại liếc mắt đánh giá cô gái có hơi kỳ quái này, không biết có đến 18 tuối chưa, cô gái mà nhà người lạ cũng dám vào, lúc ban ngày chỉ biết làn da cô trắng nõn như trứng chim đã bóc vỏ vậy, một chút không giống bộ dáng làm nông, giống như người thành phố hơn.
Lớn lên với bộ dạng vô hại.
Nhiếp Chí Minh lấy ra địa chỉ trong túi: “Tôi không đi, tôi với cô tôi đã nhiều năm không gặp, nhưng tôi có địa chỉ của cô ấy.”
Mạnh Kiều cười: “Có địa chỉ là được rồi, chúng ta có thể gọi xe đi.”
“Gọi xe là gì?” Anh nghi hoặc hỏi.
Mạnh Kiều lại nói: “Chính là ngồi xe đi.
Đã trễ thế này, không có xe giao thông công cộng, chắc chắn phải gọi xe, trên người anh có tiền không?” Anh lắc đầu: “Không có.”
Mạnh kiều chỉ vào chiếc xe đang đi từ dưới chân núi lên, phát hiện có xe taxi màu đỏ, hưng phấn nói: “Chúng ta gọi xe đi, tới rồi thì bảo cô của anh trả tiền xe, nhanh lên đi thôi, phía dưới có quốc lộ.”
“Anh tên là gì?”
“Nhiếp Chí Minh.”
“Ồ.” Cô cười cười: “Tôi tên Mạnh Kiều.”
Nhiếp Chí Minh miệng lặp lại một lần nữa tên của cô, cô đi sau hắn vài bước chân, xem ra cô đi cũng rất nhanh, vừa rồi trốn chạy mệt như vậy, không thể tưởng được bây giờ còn có thể hăng hái như vậy.
Hương thị là tòa Bất Dạ Thành.
Chung quanh tràn ngập hương vị tiền tài, trùng trùng nhà cao tầng đứng vững, sát đường biển quảng cáo cao thấp dầy đặc, cũng đã hơn nửa đêm rồi, trên đường xe nườm nượp như nước chảy.
Mạnh kiều ngồi ở trong xe taxi, im lặng ghé vào cửa kính xe, đèn đường hai bên ngã tư sáng rực rỡ, rất nhanh đã đi qua mấy cột đèn neon, đập vào mắt có vẻ lờ mờ khó phân biệt, dục vọ,ng nuôi dưỡng, còn mê hoặc lòng người hơn đô thị hiện đại.
Xe taxi chạy không đến một giờ, đã đến dưới lầu của tòa nhà chung cư, tòa chung cư có tám tầng, bên ngoài tương đối hiện đại, tài xế xe không thu được tiền liền không chịu rời đi, tuyên bố phải báo cảnh xử lý.
Vốn dĩ thấy bọn họ ăn mặc như vậy đã không muốn chở đi, nhưng nghe cô gái kia nói lưu loát khẩu âm của người bản địa, mới cho bọn họ lên xe, không nghĩ tới đúng là không có tiền trả tiền xe.
Nhiếp Chí Minh bối rối, vừa rồi đúng là không nên lên xe theo cô.
Còn Mạnh Kiều vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cười tủm tỉm nói: “Nhiếp Chí Minh, anh đi lên tìm bác anh xuống trả tiền xe đi, tôi ngồi yên trong xe chờ anh, đừng có bỏ lại tôi đó nha, địa chỉ của bác anh tôi đã nhớ kỹ rồi.”
Nhiếp Chí Minh bất giác hô hấp bị kiềm hãm lại.
Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm này, anh không có thích ứng nổi, nếu không phải đi cùng cô tới đây, còn tưởng rằng cô chính là người địa phương, đồng thời ở trong lòng cũng âm thầm bội phục năng lực thích ứng của cô.
“Được, cô chờ tôi.” Anh nói xong lúc sau đã đi xuống xe, không biết lên lầu như thế nào.
Mạnh Kiều từ cửa kính xe nhô đầu ra, chỉ vào cửa: “Nhiếp Chí Minh, rẽ bên trái đi lên cầu thang, lên đến tầng 5, anh chú ý nhìn chỉ dẫn trên tường.”
Anh ngẩn người, đi theo chỉ dẫn của cô, anh chưa bao giờ sống ở nhà có cầu thang, nên chạy cầu thang lên.
Nhiếp Phượng vốn đang ngủ, nghe được tiếng đập cửa dồn dập, hùng hùng hổ hổ xuống giường, mở cửa thấy được cháu trai, kinh ngạc không thôi: “Chí Minh, sao cháu lại tới đây?”
“Bác gái, ba cháu bảo cháu tới.
không nói cái này nữa, vừa rồi gọi xe nhưng không có tiền trả, tài xế còn đang chờ dưới lầu.” Nhiếp Chí Minh vội vàng nói.
Mạnh Kiều cùng lái xe hàn huyên một hồi, đã biết được Hương thị mấy năm nay phát triển rất hiện đại, thông tin thiết bị tạm thời vẫn chưa có, nhưng việc ăn, mặc, ở, đi lại đều tiên tiến hơn so với trước kia.
Nhiếp Phượng sau khi nhìn thấy Mạnh Kiều, giật mình sửng sốt một chút, cô gái này diện mạo xinh đẹp, rất lạ mặt, không phải thân thích ở nông thôn, có quan hệ gì với cháu mình?
“Chào cô ạ.” Mạnh Kiều cười duyên chào hỏi.
Nhiếp Phượng thanh toán tiền, cũng liếc mắt đánh giá qua Mạnh Kiều, bộ dạng cũng thật trẻ trung, lại nhìn đến cháu trai bên cạnh, mở miệng hỏi: “Chí Minh, cô ấy là ai?”
Nhiếp Chí Minh đang muốn mở miệng gải thích chuyện vừa nãy, không ngờ Mạnh Kiều đã trả lời trước.
“Bạn gái ạ.” Cô cười tủm tỉm, cười ngọt ngào nói: “Bác gái, cháu là Mạnh Kiều, về sau có thể gọi cháu Kiều Kiều.”
Anh không biết bạn gái là ý gì cả.
Bác gái ý vị thâm trường đánh giá cô, cô gái này dáng người trước sau yêu kiều, eo thon chân dài, mông lại căng tròn, khẳng định có thể sinh con trai, vui vẻ ra mặt nói: “Không tồi không tồi, Chí Minh thật tinh mắt, Kiều Kiều đi thôi, đã khuya, nhanh về nhà đi.”
“Vâng.” Cô nhỏ