“Tổng giám đốc Đinh, bạn trai của tôi anh ấy sẽ không thích tôi đến hộp đêm làm việc đâu.” Mạnh Kiều cười cười nói: “Tôi không thể đồng ý với anh được.”
Lại lo lắng anh ta sẽ tức giận rồi quỵt nợ, tiền biểu diễn tối qua vẫn chưa thanh toán mà, hơn nữa thấy anh ta vung tay xa xỉ, miếng thịt mỡ đã tới tay không thể để vuột mất được.
Thấy vẻ mặt tổng giám đốc Đinh lập tức xụ xuống.
Cô lại cười nói: “Hơn nữa sức lực của một mình tôi cũng có hạn.
Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, tôi có thể đến dạy nhân viên nữ của các anh nhảy múa, như thế bọn họ đều sẽ học được, cũng có thể phục vụ cho hộp đêm của các anh, chẳng phải là càng tốt sao?”
Tổng giám đốc Đinh nghe xong, lập tức mặt lại lộ ra vẻ vui mừng, nghĩ thầm cô gái này quá thông minh, mà anh ta luôn thích nói chuyện với những người thông minh.
Cười sảng khoái đáp ứng: “Ha ha, như vậy tất nhiên là tốt nhất.
Cô Mạnh, cứ như vậy quyết định đi.”
Đôi mắt Mạnh Kiều sáng lên, cười tủm tỉm hỏi: “Còn về phần tiền lương, không biết tổng giám đốc Đinh có thể trả bao nhiêu?”
Anh trầm ngâm một lát, trả thấp thì sợ cô không đồng ý, trả cao thì cũng không biết là rốt cuộc cô có thể dạy tốt hay không.
“Thế này đi, tôi trả trước cho cô sáu ngàn tệ một tháng, về sau có hiệu quả tốt có thể thỏa thuận lại.”
Cô ngẫm nghĩ, theo như tiền lương ở Hương thị bây giờ, sáu ngàn tệ cũng đã không thấp rồi, cong môi cười cười: “Hai tư sáu làm việc, thời gian là từ bốn giờ chiều tới sáu giờ, như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hộp đêm các anh, tổng giám đốc Đinh thấy thế nào?”
Tổng giám đốc Đinh hài lòng gật đầu, nghĩ thầm cô quả thật suy nghĩ rất chu đáo, nhưng mà, một tuần đi làm có ba buổi thì hơi ít một chút.
Nhưng tạm thời như vậy trước đi.
Anh ta đưa tay ra: “Cô Mạnh, hợp tác vui vẻ!”
Mạnh Kiều cũng hào phóng bắt tay với anh ta: “Tổng giám đốc Đinh, hợp tác vui vẻ.”
Tổng giám đốc Đinh cười hỏi: “À, quên, cô tên là gì?”
Cô cười trả lời: “Mạnh Kiều.”
Ể? Đồng âm với tên công ty giải trí do Trần Hổ quản lý, có duyên thật đấy: “Ha ha, tên nghe rất hay.”
Sau khi bàn chuyện hợp tác xong, mọi người ăn cơm cũng rất thoải mái.
Nói chuyện phiếm một lúc mới biết được, thì ra khi tổng giám đốc Đinh vừa mới tới Hương thị cũng có một khoảng thời gian nếm không ít đắng cay, thường xuyên xảy ra những cảnh tàn sát khốc liệt, thường xuyên phải trà trộn đầu đường, bây giờ có thể có được một chỗ đứng vững chắc, còn mở hộp đêm, thật đúng là tài giỏi.
Sau khi chia tay nhau, đã rất muộn rồi, nên cô không có ý định ngồi xe buýt, thế là gọi một chiếc xe taxi.
Tâm trạng của Mạnh Kiều rất tốt.
Trong túi xách có năm ngàn tệ tổng giám đốc Đinh đưa cho, là tiền thù lao nhảy múa tối quá, kẻ có tiền thật hào phóng chỉ cần ngồi một chỗ vung tay, chỉ nhảy ba bài mà đưa tận năm ngàn tệ.
Đúng thật là nói lời giữ lời.
Nhiếp Chí Minh vẫn luôn im lặng không nói gì, đi dọc đường anh ta đang suy nghĩ “Bạn trai” mà Mạnh Kiều nói, là chỉ anh ta sao?
Có lẽ không phải.
Lúc cô nói hai chữ bạn trai, khóe miệng còn không tự giác mà cong lên, nụ cười là sự dịu dàng hiếm thấy, hoàn toàn không mang theo nụ cười vô tội mà khôn khéo của lúc trước.
Hoặc đây chỉ là cái cớ cô cố ý nói cho tổng giám đốc Đinh nghe?
Mạnh Kiều nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của anh ta, cô đoán có lẽ là do vốn dĩ đang làm trợ lý cho anh ta, bây giờ lại nhận công việc mới, cho nên anh ta không vui sao?
Cười nói: “Nhiếp Chí Minh, tạm thời tôi vẫn sẽ làm trợ lý của anh, chờ sau này anh trở thành ngôi sao nổi tiếng, phải tăng gấp đôi tiền trả tôi đó nha.”
Cô vẫn tiếp tục làm trợ lý của anh ta.
Nhiếp Chí Minh cười cười: “Ừ, được.”
Sau khi về đến nhà, cô tắm rửa một cách thật thoải mái, lúc đi qua căn phòng nhỏ, nghe thấy Nhiếp Chí Minh đang đọc lời thoại ở bên trong, nghĩ thầm rất cố gắng, lại nhớ tới hôm nay anh ta bị thương, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
“Cốc cốc…”
Anh ta hỏi: “Ai đó?”
Mạnh Kiều đứng ngoài cửa nói: “Nhiếp Chí Minh, anh nhớ phải bôi thuốc dầu đó.”
Làm trợ lý vẫn nên có nhiệm vụ nhắc nhở chuyện này.
Anh dừng một chút, đáp lời: “Được.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Cô nói.
Anh ta cười nói: “Được, cô cũng vậy.
Ngủ ngon.”
“Ừ.” Cô ngáp một cái, trở về phòng mình, trèo lên giường nằm xuống.
Cả đêm nay, Lưu Mị không về nhà ngủ.
Thời đại này không có điện thoại, không có cách nào để liên lạc với cô ta, cũng không biết cô ta sẽ đi đâu, theo lý mà nó người lớn như thế, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Bữa sáng hôm sau, mọi người ngồi trước bàn ăn ăn điểm tâm, trên bàn có bánh quẩy và sữa đậu nành, là mua ở ngoài về, dưới lầu đã có cửa hàng bán bữa sáng, còn có một nồi đất cháo thịt nạc trứng muối, vừa nhìn là biết cháo Nhiếp Phượng nấu.
Nhiếp Phượng thấy con gái không có ở nhà, thường ngày vào khoảng thời gian này, cô ta sẽ vội vàng trang điểm thay quần áo, bà buồn bực nói thầm: “Mới sớm như vậy mà A Mị đã đi làm rồi sao?”
Quay đầu lại Mạnh Kiều ở chung phòng với cô ta: “Kiều Kiều, tối hôm qua A Mị có về nhà ngủ không?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạnh Kiều đang ăn cháo trứng muối, đáp lời nói: “Tối hôm qua cháu đi ngủ sớm, nên không biết chị ấy có về hay không.”
Thấy vẻ mặt sầu lo của Nhiếp Phượng, Mạnh Kiều mấp máy môi, bổ sung thêm một câu: “Bác gái đừng lo lắng, có lẽ chị Mị sẽ không có chuyện gì đâu, lát nữa quay lại đài truyền hình, cháu giúp bác đi xem thử.”
Nhiếp Phượng vui mừng cười một tiếng: “Được.”
Trước đó con gái có quen biết một người là con của gia đình giàu có, có nhiều hôm cũng không về nhà ngủ, con gái lớn như vậy rồi, bà muốn quản cũng không quản được, tận tình khuyên bảo cũng vô dụng.
Về sau không biết bị làm sao, suy sụp tinh thần mất mấy ngày, cũng rất ít khi ra ngoài vào ban đêm.
Chẳng lẽ bây giờ lại qua đêm ở ngoài?
Tuổi của Lưu Mị không còn nhỏ nữa, năm nay đã 26 tuổi rồi, ở nông thôn 18 tuổi kết hôn là rất bình thường, ở Hương thị cũng nằm trong số nữ thanh niên.
Muốn để cô ta lập gia đình, nhưng cô ta cứ luôn kiếm cớ, trước trước sau sau hẹn hò với mấy người, không một ai có kết quả.
Những thằng con nhà giàu có kia chỉ chơi đùa, sao có thể coi là thật được?
Nhiếp Phượng ăn bữa sáng trong sự lo lắng, không có khẩu vị gì cả.
Trước khi Mạnh Kiều ra khỏi nhà, cầm 3000 tệ nhét vào tay Nhiếp Phượng, cười ngọt ngào nói: “Bác gái, bây giờ cháu có công việc rồi.
Lúc trước bác cho cháu 1500 tệ, bây giờ cháu trả lại cho bác, số tiền còn dư lại cứ coi như tiền ăn đi.”
Nhiếp Phượng vội vàng từ chối, nói: “Không cần đâu, bây giờ cháu vừa mới làm việc, để dành tiền không dễ dàng, con gái cũng có nhiều chỗ cần tiêu tiền, cháu giữ lại dùng đi, bác có tiền,