Mạnh Kiều đọc nội dung ban đầu của tiểu thuyết thì biết sau khi anh trở thành người giàu nhất, bây giờ còn đang trong giai đoạn thăng tiến của sự nghiệp, nên anh tràn đầy dã tâm, khó mà thỏa mãn.
Người đàn ông của cô không phải là một người bình thường.
Trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, cười tủm tỉm nói: “Chồng, anh đây là nuôi cả gia đình cũng quá là gian nan rồi.
Đây là trụ cột nuôi sống gia đình.
Quả là quá gian nan mà?
Anh nghe hiểu được sự trêu ghẹo của vợ, ý cười càng thêm sâu, kìm lòng không được liền hôn một cái lên trán cô, trêu ghẹo nói: “Ừm, nuôi vợ thật không dễ dàng gì, nên anh phải kiếm thêm nhiều tiền nữa.”
Mạnh Kiều nghĩ, khó có việc nào là vẹn toàn cả hai, vừa muốn sự nghiệp thành công lại muốn có thời gian ở bên cạnh mình, thực sự cũng quá là lý tưởng hóa rồi, cuộc sống cũng không phải là những câu chuyện đồng thoại hồi xưa nữa, biết đủ hưởng thụ vui vẻ là được rồi.
Hai tay xuyên qua cái áo khoác ôm chầm lấy anh, cười khúc khích nói: “Chồng, anh đừng tạo áp lực quá nhiều cho mình.
Em chỉ muốn chúng ta ở bên nhau.
Đủ tiền sống là được, em không yêu cầu gì quá cao, có thể ăn no mặc ấm, chúng ta bình an khỏe mạnh, thì đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
Đây là hạnh phúc mà cô thật sự đang nghĩ đến.
Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, vợ thật sự đã trưởng thành lên rất nhiều rồi, khóe miệng hơi nhếch lên, ôm lấy cô vào lòng, ôn nhu nói: “Vợ, hãy yên tâm.
Anh sẽ làm cho em hạnh phúc.”
“Ừm.” Cô mỉm cười đáp lại một tiếng.
Hai người ôm nhau trên sô pha, dựa sát vào nhau ngắm nhìn mặt sông tĩnh lặng.
Không lâu sao, hai bên bờ sông đều truyền đến tiếng hò reo đếm ngược vang lên: “Mười, Chín, Tám…”
Bỗng nhiên một tiếng “Vèo”.
Một chùm pháo hoa bay lên trời cao, cùng với tiếng nổ đùng đùng, pháo hoa nổ ra vô số đóa hoa nhỏ, sau đó có hàng loạt pháo hoa liên tiếp từ trên thuyền được bắn thẳng lên trời cao.
“Đùng đùng đùng.”
Hai người trên du thuyền sớm đã ôm hôn nhau.
Hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, nghiêng người ngồi lên đùi anh, chiều cao hai người chênh lệch nhau, tư thế hôn môi như thế này sẽ không gây khó chịu, cũng là sự ăn ý giữa hai vợ chồng.
Bàn tay anh ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, ngậm lấy bờ môi cô, lại từ từ thâm nhập vào đầu lưỡi của cô, môi và răng gắn chặt với nhau, hơi thở nồng cháy của hai người hòa lại cùng nhau.
Tiếng pháo hoa vang vọng bên tai.
Anh hôn rất sâu, rất dịu dàng, chậm rãi, đôi môi mềm mại nóng bỏng, như một đóa hoa nhỏ nở trên đầu lưỡi anh, thuần khiết như vậy, vui vẻ như vậy.
Trái tim Mạnh Kiều đập mạnh dữ dội, đầu óc đã bắt đầu rối loạn, dường như có dòng điện chạy loạn xạ trong mỗi góc ở cơ thể, cơ thể cô trở nên mềm nhũn.
Anh có thể hôn được rất lâu, hô hấp giữa hai người toàn là hơi thở hormone nam tính trên người anh, hơi thở của cô càng lúc càng không ổn định, nhịn không được phát ra tiếng ư a không thoải mái, anh dừng lại một chút, môi hai người tách ra
Đôi mắt hoa đào đọng lại một tầng nước mỏng, cong môi mỉm cười, giọng nói khàn khàn: “Vợ, em nên học cách hít thở rồi.”
Giọng nói cực kỳ gợi cảm.
Hai má trắng nõn của Mạnh Kiều liền ửng đỏ, đôi môi hồng đào sáng bóng, hơi thở gấp gáp.
Thầm nghĩ rằng sao cái tên này lại dạy cô, rõ ràng lúc đầu là cô dạy anh hôn môi mà.
Anh liền nhìn thẳng vào cô, có ý cưng chiều ngọt ngào vô tận, giọng khàn khàn nói: “Vợ, năm mới vui vẻ.”
Từ trong đôi mắt thâm thúy chứa ý cười của anh có thể nhìn thấy được đôi mắt cô, trong mắt anh toàn bộ đều là cô.
Mạnh Kiều hơi cong môi, nhẹ nhàng nói một câu: “Chồng, năm mới vui vẻ.”
Anh cong môi mỉm cười, lại một lần nữa hôn môi cô.
Pháo hoa rất to, những cánh hoa như mưa, lần lượt rơi xuống, lại không ngừng có pháo hoa mới được bắn lên, đùng đùng, từng đợt, từng mảng, nghìn hoa đua sắc, rực rỡ cứ ngỡ là ban ngày.
Buổi tối, hai người qua đêm ở du thuyền.
Đây là chiếc du thuyền xa hoa cỡ trung thích hợp cho các gia đình sử dụng, rộng rãi thoải mái, tầng một có một phòng ngủ chính và một phòng khách nhỏ, nhà bếp, nhà vệ sinh.
Người lái thuyền lái một chiếc thuyền loại nhỏ rời đi.
Trên thuyền chỉ còn lại hai người bọn họ, Mạnh Kiều tò mò tham quan một vòng xung quanh.
Thẩm Yến cởi áo khoác ngoài ra, bên trong còn mặc chiếc áo len màu đen, họa tiết trông rất cổ điển thời trang, mang đậm không khí ngày lễ.
Đồ là do cô chọn.
Quần áo trước đây của Thẩm Yến đều rất tẻ nhạt đơn sơ.
Rõ ràng chỉ mới có hai mươi tám tuổi, nhưng lại ăn mặc chững chạc giống như bốn mươi tuổi vậy.
Cô mặc chiếc áo len màu đỏ, mặc đồ đôi cùng với anh.
Trên thuyền đang mở nhạc du dương, ngoài cửa sổ là biển cả mênh mông rộng lớn, dưới ánh trăng sáng, biển khơi trông có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Yến đem nửa ly rượu nho đến cho cô, dưới ánh đèn màu cam, hai người ghé sát vào nhau trên sô pha, từ từ thưởng thức rượu vang.
Du thuyền đung đưa cùng với làn sóng nhẹ nhàng, cô dựa vào người anh, cái gì cũng không nói hai người cũng không có bất kỳ ngại ngùng nào cả.
Tùy ý để thời gian trôi qua, trong lòng ấm áp, cái cảm giác ấm áp vương vấn ở trong lòng.
Bàn tay to lớn của anh cầm lấy bàn tay tinh tế của cô đùa nghịch.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy giữa ngón tay có chút lạnh, cuối đầu nhìn, trong ngón áp út có một chiếc nhẫn kim cương.
Viên đá có tạo hình trái tim, kiểu dáng cực kỳ khó gia công, tổng thể là hình tròn, độ nguyên chất của viên kim cương rất cao, chói sáng dưới ánh đèn.
Cô đeo lên vừa khít với ngón tay, thầm nghĩ anh đã biết kích cỡ ngón tay của mình từ khi nào thế?
Mạnh Kiều chớp mắt, ngẩng mặt lên vui vẻ nhìn anh.
Anh cưng chiều cười hỏi: “Vợ, thích không?”
Cô liền gật đầu, viền mắt bắt đầu cay cay.
Mặc dù cái người đàn ông này từ đó đến giờ chưa từng nói ba chữ “Anh yêu em” này, nhưng hành động của anh, trong ánh mắt của anh sớm đã nói cho cô biết rằng, anh yêu cô.
Đối với người thiếu thốn tình cảm mà nói, sự ấm áp không cần quá nồng nhiệt, tình cảm cũng không cần lúc nào cũng nóng cháy, có thể cho nhau được cảm giác an toàn, không cần phải lo được lo mất, có anh ở đây là tốt rồi.
Cô nghĩ, ban đầu chỉ đơn thuần thích nhan sắc của anh.
Sau này lại có ý nghĩ muốn ôm cái đùi to này, cũng dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ hấp dẫn anh.
Sau này thì dần dần, rơi vào trong sự ấm áp của anh, lại cũng không cách nào tự mình kiềm chế được.
Lần đầu rung động là xem bộ phim ngoài trời.
Lần đầu tiên hiểu được nội tâm của bản thân mình là vẻ mặt lo lắng của anh khi đi đến nhà Tô Dao tìm cô.
Hai người cùng nhau đi trên con đường làng yên tĩnh, dưới ánh trăng, nhìn thấy trong ánh mắt anh chứa đầy ấp tình yêu không thể nào che lấp, tim cô đập mạnh, thầm nghĩ cô cũng đã yêu người đàn ông này rồi, nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, nguyện ý cùng anh đối mặt với tất cả những khó khăn.
Cô cầm ly rượu để trên bàn, nhào vào lòng anh, hai tay ôm chầm lấy anh, xào xạc nói: “Em rất thích.
Cảm ơn anh.”
Hai tay anh vòng qua người cô, mặt dán trên đầu cô, mỉm cười thì thào nói: “Em, thích là được rồi.”
Vợ thích là được rồi.
Qua ngày thứ ba tết nguyên đán, dì Tưởng cuối cùng cũng nhìn thấy được vị phu nhân hoàn mỹ ở trong tưởng tượng của dì ấy.
Người phụ nữ có thể chinh phục được ông chủ một người không gần nữ sắc, thực ra cũng không có xinh đẹp như trong tưởng tượng.
Là một cô gái trẻ xem ra có vẻ đặc biệt xinh đẹp ngoan ngoãn, khoảng hai mươi tuổi, dáng người khá đẹp.
Có khuôn mặt búp bê bằng lòng bàn tay, ngũ quan xinh đẹp, nước da trắng nõn, hai má nhìn có chút trẻ con, có chút phúng phính, có một đôi mắt to tròn trong veo, trông rất ngoan, trông rất hiền và tốt bụng.
Mái tóc dài mềm mượt, mặc chiếc áo lông rộng thùng thình màu đỏ dâu tây, chiếc quần dài màu trắng sữa, có một loại cảm giác lười biếng.
Điều khiến cho dì Tưởng bất ngờ là, ông chủ đang ôm cô về nhà, tiếng cười vui của hai người từ cửa thang máy có thể nghe được, câu nói đùa của phu nhân, thật sự khiến cho dì Tưởng đỏ mặt.
Sau khi mở cửa, Mạnh Kiều hơi ngạc nhiên, vẫn biết trong nhà có bảo mẫu, nhưng mỗi ngày thức dậy đều sau chín giờ, nên không có gặp qua dì ấy.
Có hơi xấu hổ, ghé vào lỗ tai anh khẽ nói: “Chồng, nhanh bỏ em xuống.”
Thẩm Yến cong môi mỉm cười, cũng không muốn kiêng dè, sau này ở nhà cũng sẽ gặp mặt, liền trực tiếp ôm cô vào phòng, một tay thò ra cởi giày giúp cô, rồi dặn dò với dì Tưởng: “Dì Tưởng, khẩu vị của phu nhân không tốt, buổi trưa nấu một chút cháo gà, làm hai món khai vị.”
“Dạ.
Ông chủ.” Dì Tưởng ngạc nhiên lên tiếng đáp.
Thẩm Yến dẫn cô vào phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, anh xoay người cũng nằm kế bên cô, hai người đều thoải mái thở dài một tiếng “Haizz.”
Chơi đùa ngoài biển trên du thuyền mấy ngày trời, bây giờ đều mệt hết cả người.
Cơ thể giống như đang lay động trong sóng biển.
Cô trở mình, nửa người dựa vào người anh, cánh tay anh cũng rất tự nhiên vòng qua sau lưng cô.
Hai người yên lặng nằm trên giường.
Khuôn mặt dán vào trong ngực anh, nghe thấy nhịp tim anh đập, lẩm bẩm nói: “Tết âm lịch chúng ta quay về Bạch Trượng Ao đi.
Em rất nhớ bà và Đông Đông, Tô Dao và Lục Nguyên cũng tính trở về đón năm mới.
Anh không phải nói có cách có thể quay về sao?”
Thẩm Yến cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn một cái, cười nói: “Môi trường cuộc sống ở Bạch Trượng Ao không có thuận tiện như Hương Thị, cũng không có thoải mái hơn Hương Thị, em đồng ý quay về không?”
Cô nói mà không cần suy nghĩ: “Em đồng ý.”
Nghĩ một lát lại nói: “Chỉ cần có anh.
Thì em sẽ thích.”
Cô không muốn lại lần nữa chia ly.
Ý cười của anh thẳng đến mí mắt, thực ra anh cũng muốn quay về, anh không yên tâm về bà, đồng ý nói: “Vợ, yên tâm, anh sẽ nghĩ cách.”
Hai tay Mạnh Kiều ôm lấy anh, gian xảo mỉm cười nói: “Nếu không thì chúng ta vượt qua hàng rào dây sắt quay về đi.
Lần này em đã có kinh nghiệm rồi, nhất định thuận lợi hơn lần trước.
Chính là Hương Thị bên này không có rừng núi che chắn, lại có chó dữ, nên