Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đây là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt của ông chủ rất tốt, bình thường không cười cũng không sao, lúc cười lạnh càng làm lòng người kinh hãi hơn.
Mọi người đồng thanh kêu lên: “Ông chủ.”
Thẩm Yến nhìn lướt qua rồi khẽ vu.ốt càm: “Ừ.”
Đi đến chủ tịch đài ngồi xuống.
Trần Hổ ngồi ở bên trái đặt một chồng tài liệu văn bản ở trước mặt anh, cúi người nói nhỏ: “Anh Phi, báo cáo của quý này.”
“Ừ.” Anh cúi đầu nhanh chóng mở tập tài liệu văn bản ra, đôi mắt sắc lạnh, thâm thuý u ám.
Vừa ngẩng đầu liền gặp phải vẻ mặt khẩn trương lo lắng của đám người quăng tới, khóe miệng của anh không khỏi cong lên, thay đổi vẻ nghiêm túc lạnh lùng thường ngày: “Thành tích kinh doanh quý trước tốt lắm.
Mục tiêu năm ngoái và các nhiệm vụ cũng hoàn thành xuất sắc.
Mục tiêu nhiệm vụ của năm ngoái là cũng suôn sẻ thành công vượt mức mong đợi.
Năm nay, chúng ta tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Công ty chúng ta có kế hoạch đi ra thị trường trong vòng hai năm…”
Liếc qua thấy bộ dáng thật sự chăm chú của mọi người, khoé miệng có chút giương lên: “Theo cơ chế khuyến khích cổ phiếu của công ty, lúc đó nhân viên sẽ có kế hoạch chia cổ tức bằng cổ phiếu, sự phát triển của công ty cùng một nhịp thở với thu nhập của mọi người.
Hy vọng rằng mọi người sẽ góp thêm chút sức và tranh thủ để công ty có thể nhanh chóng được đưa ra thị trường.”
Mọi người sững sờ một lúc.
Chị Thái là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc bằng cách vỗ tay tán thưởng sau đó mọi người trong phòng họp mới theo đó phát ra một tràng vỗ tay như sấm.
Khó có thể tin được.
Hôm nay tâm trạng của ông chủ thật sự vui vẻ, ông chủ còn muốn chia cổ tức chia hoa hồng cho nhân viên, ông chủ thật đẹp trai quá!
Thẩm Yến cười một bên nói nhỏ với Trần Hổ đang ở bên cạnh: “A Hổ, cậu tới chủ trì đi.”
Trần Hổ gật đầu.
Thẩm Yến đứng dậy, lười biếng bắt chéo chân lên Nhị Lang ngồi sang một bên, im lặng nghe mọi người tiếp tục cuộc họp, một bên tay linh hoạt xoay bút.
Anh không thường xuyên mở các cuộc họp chỉ ngẫu nhiên dự thính.
Bây giờ đang quản lý một số công ty, anh biết rằng sức lực của một người là có hạn, với tư cách là người lãnh đạo chỉ cần làm tốt công việc kế hoạch định chiến lược chung của công ty và tập trung hoạch định đi theo phương hướng xây dựng chung của công ty.
Lúc trước Nguyên Thị cũng là một khu chợ đêm như thế.
Thấy lợi nhỏ mà đại sự không thành.
Sẽ đem phần lớn lợi nhuận nhượng suất đi và nuôi dưỡng một nhóm người có thể ra sức cho anh.
Biết cách chọn đúng người nào là nhân tài thì mới có thể sử dụng tốt nhất tài năng của họ.
Dám phân quyền cho và phải giỏi phân quyền.
Muốn làm được đại sự cần phải có bố cục sự nghiệp lớn.
…
Mạnh Kiều đi dạo một vòng trong văn phòng của anh, bình thường anh luôn làm việc rất nghiêm túc giữ mọi vật phẩm ngăn nắp, trật tự.
Trên đường đến văn phòng vừa rồi, thấy trong công ty có rất nhiều cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang, trong công ty giải trí cũng có rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp.
Mạnh Kiều đang suy nghĩ, nếu cô là một người đàn ông, vừa giàu có vừa quyền lực mà trước mặt lại toàn là mỹ nhân thì chắc hẳn sẽ ôm ấp yêu thương, đoán chừng trong lòng thật khó mà không loạn đúng không?
Về phần nhịp tim không lung lay của anh cô cũng không biết.
Nhưng thân mình không lung lay, cô biết rõ điều đó.
Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng đến mang tai, ngồi phịch xuống mặt ghế văn phòng của anh, nhàm chán tùy ý kéo ra ngăn kéo bàn làm việc.
Chậc chậc chậc, ngay cả laptop và bút máy trong ngăn kéo cũng được sắp xếp gọn gàng.
Không giống như lúc cô đọc sách lúc trước trong ngăn kéo luôn luôn bừa bộn.
Đôi mắt sáng ngời lên và tim đập loạn nhịp và phát hiện thấy một giấy gấp trái tim cũ nát với đôi cánh thiên thần.
Làm sao Thẩm Yến lại có vật như này?
Cô cầm trên tay xem kỹ một chút, tờ giấy đã ố vàng, bề ngoài rách nát nhưng vẫn có thể nhận ra là do cô gấp.
Không biết nó rơi vào tay anh từ lúc nào?
Trong ấn tượng, cũng chưa bao giờ cho anh giấy gấp nha.
Lòng không khỏi nóng bừng, lấy trong ví ra một tờ tiền màu đỏ, ở trên đó viết một lời nhắn nhủ chân thành, cẩn thận gấp lại thành hình d.ạng trái tim, lần này là trái tim đỏ không cánh.
Đặt nó vào ngăn kéo của anh và xếp nó ở cùng với giấy gấp trước đó.
Sau khi Thẩm Yến trở về sau cuộc họp, vừa mở cửa phòng làm việc, đã nhìn thấy Mạnh Kiều đang ngồi ở chỗ của mình, trên tay cầm cây bút không biết đang vẽ cái gì, vẻ mặt rất nghiêm túc và tập trung.
Anh câu môi cười toe toét, đóng cửa bước tới.
Hai cánh tay vòng lại ôm chặt cô từ phía sau lưng, tựa cằm đặt lên vai cô hôn một cái lên mặt cô, đôi má vợ mềm như bánh ngọt còn thơm như đường.
Ôn nhu nhẹ giọng hỏi: “Vợ à đang vẽ cái gì vậy?”
Giọng anh vừa nhỏ lại vừa trầm còn mơ hồ mang theo sự vui vẻ.
Hơi thở quanh quẩn đọng lại bên tai, cảm giác ngứa ngáy.
Tim cô không khỏi đập nhanh hơn, sắc mặt hơi ửng hồng, đưa tờ giấy cho anh xem, cười híp mắt nói: “Hơi nhàm chán nên tùy tiện vẽ nguệch ngoạc, anh không phải muốn đưa em đi gặp Trương Tĩnh Dung sao? Bây giờ chúng ta đi thôi được không? Em vẫn còn muốn chụp ảnh chung với cô ấy.
“
Anh liếc nhìn bức vẽ nguệch ngoạc do vợ vẽ, đó là một bức tranh vẽ con hồ ly hoạt họa đang cười, khóe mắt cong xuống, không nhịn được cười nói: “Vợ à, nó cười rộ lên đặc biệt trông giống như em.
“
Mạnh Kiều nghẹn, nghĩ thầm vốn người cô vẽ trong bức vẽ chính là anh.
Anh cẩn thận cất tờ giấy cô vẽ nguệch ngoạc đi, kẹp vào Laptop để trên bàn, mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi qua đó ngay.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn trả lời và đứng dậy.
Bị anh nắm tay cùng nhau bước ra khỏi văn phòng lên tầng bốn.
Tầng một là quầy lễ tân và studio, tầng hai là khu vực văn phòng, cũng có phòng họp và studio.
Tầng 3 và tầng 4 là các khu chức năng, có phòng tập thể dục, phòng ăn uống, hai phòng thu âm, các phòng tập nhảy, rất nhiều phòng thanh nhạc, v.v.
Mọi người nhìn thấy Thẩm Yến đều chào một cách kính trọng và hét lên “Ông chủ.”
Đều không ngoại lệ họ sẽ nhìn Mạnh Kiều đang đứng bên cạnh anh mặc một chiếc áo khoác màu hồng.
Tất cả đều đang đoán già đoán non về quan hệ của cô và ông chủ.
Mạnh Kiều bị nhìn có chút không thoải mái, Thẩm Yến quay đầu liếc nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười, buông lỏng tay ra đổi thành đi bên cạnh vòng tay ôm cô, cúi người ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Vợ à đừng ngại ngùng, em là bà chủ mà.”
“Vâng.” Giọng cô nhu thuận đáp.
Nhìn thấy ánh mắt càng thêm kinh ngạc hơn của mọi người, không còn cách nào đành phải kéo miệng cười với mọi người.
Sếp đưa một người phụ nữ đến công ty, sếp cười rất đẹp lại còn dịu dàng, sếp thân mật ôm cô đi lại? Tất cả mọi người đều há hốc mồm cho rằng điều đó thật khó tin.
Hai người đến một chỗ ghi hình nhìn thấy thần tượng Trương Tĩnh Dung của cô xuyên qua cửa sổ kính cách âm.
Lúc nghe đài phát thanh ở Bách Trượng Ao trước đây, cảm thấy giọng cô ấy rất mềm mại rất êm tai du dương cho rằng cô ấy sẽ là một người phụ nữ dịu dàng.
Bây giờ đã được nhìn thấy người thật.
Khoảng 25 tuổi, giá trị nhan sắc khá cao, ăn mặc hợp thời trang.
Cô ấy có mái tóc xoăn gợn sóng nhỏ màu đen phổ biến, khuôn mặt hạt dưa, miệng anh đào nhỏ nhắn và ngũ quan tinh xảo, là một tiểu thư xinh đẹp.
Trương Tĩnh Dung đang đeo tai nghe ghi âm một bài hát.
Phát hiện ra Thẩm Yến ở sau mặt kính, thấy cô ấy mỉm cười nhiệt tình vẫy tay chào mình qua tấm kính.
Mạnh Kiều nghiêng đầu liếc Thẩm Yến thoáng qua.
Tên này mỉm cười còn gật đầu nữa sao?
Phát giác được vợ ở bên cạnh đang nhìn mình, anh quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nói: “Vợ à, ánh mắt của em thật tốt, cô ấy là Trương Tĩnh Dung.
Anh đã đưa cô ấy tới đây từ công ty giải trí của người khác.
Gần đây, hai album đã được phát hành và bán rất chạy.
Bây giờ đang thu âm bài hát mới, em có muốn nghe chúng không? “
“Muốn.” Cô gật đầu lên tiếng.
Thẩm Yến kéo cô ngồi xuống, cầm lấy chiếc tai nghe do nhân viên công tác đưa tới cho, đeo lên trên đầu cô.
Tiếng hát rất dễ nghe trước sau vẫn hay như mọi khi.
Chính là trực giác của phụ nữ, Trương Tĩnh Dung hẳn là không có ý tốt với Thẩm Yến.
Thích cười lại chủ động.
Cô ấy giống hệt bộ dáng Mạnh Kiều hồi đó, tựa hồ trông cô ấy có vẻ đẹp nhưng trong lòng đột nhiên có cảm thấy nguy cơ.
Nghe xong một hồi, cô tháo tai nghe ra, nói với Thẩm Yến đang đứng bên cạnh, “Chồng à, chúng ta về nhà đi.”
Anh hơi ngẩn ra, rõ ràng rất vui mừng mong chờ trước khi đến, đôi mắt cười rất tươi, bất chợt đôi mắt liền ảm đạm xuống vợ bị làm sao vậy?
Anh duỗi tay ra cười: “Đi thôi.”
Mạnh Kiều đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh tự nhiên mà nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay anh, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng thu âm.
Trực tiếp đi xuống lầu.
Ngồi vào xe, cô đặt tay để lên chân anh, cẩn thận mà nghịch ngợm.
Bàn tay vợ rất nhỏ, lòng bàn tay còn nhiều thịt, các ngón dài cầm trong tay cũng trở nên mềm mũn.
Cười trêu đùa nói: “Người xưa nói bàn tay to cầm củi, bàn tay nhỏ cầm được phúc.
Vợ anh thật sự là người có phúc”.
Thấy trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, không biết cô đang nghĩ gì?
Anh nhấc cô ngồi lên đùi mình bằng cả hai tay.
Cô bỗng chốc kinh ngạc, vỗ bờ vai anh, cười nói nhỏ: “Chú Đạt còn đang ở đây mà.”
Anh câu môi cười: “Không sợ.”
Anh lại ghé vào bên tai cô, trầm thấp giọng nói: “Chỉ cần em không động đậy, anh cũng mặc kệ không làm gì khác, chỉ cần ôm em trò chuyện một