"Cố Bạch Y...." Triệu Tang Thực lật xem tư liệu được gửi đến tay, như lẩm bẩm, "Cậu cảm thấy, là tôi nhìn nhầm sao?"
Cấp dưới ở một bên không dám tiếp lời, giờ phút này tâm trạng Triệu Tang Thực rõ ràng không tốt lắm.
Từ kết quả điều tra mà xem, Cố Bạch Y chính là một cô nhi bình thường.
Nhất định phải nói cái gì đặc biệt, cũng chỉ là khuôn mặt đặc biệt đẹp, cùng với thân thế đặc biệt thê thảm.
Mặc dù ngay cả loại kinh nghiệm vụn vặt như "Tiểu học nhận được giải khuyến khích" cũng đều ghi chép lại, tư liệu về Cố Bạch Y cũng chỉ có mấy tờ giấy mỏng manh kia.
Đừng nói vài phút đã lật xong tư liệu, cho dù là cấp dưới tự mình điều tra cũng cảm thấy có chút khó tin.
Một người bình thường đến có chút gầy yếu như vậy, làm sao đồng thời đánh ngã mười mấy chức nghiệp?
Nếu không phải đám người kia quả thật đều là xương mềm không có đầu óc, Triệu Tang Thực thật sự cũng phải hoài nghi là những tên ngu xuẩn kia liên hợp lại đùa giỡn hắn.
Tầm mắt Triệu Tang Thực dừng lại ở tờ tư liệu cuối cùng.
"Cậu vừa nói, cậu ta đã nằm viện trong hai ngày này?" Triệu Tang Thực hỏi, "Bởi vì cái gì?"
Cấp dưới thần sắc cổ quái đáp: "....Sốt."
Triệu Tang Thực dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cấp dưới: "Cái gì?"
Cấp dưới lặp lại: "Sốt cao phải vào viện."
Triệu Tang Thực vuốt ve tờ giấy trong tay một chút.
Gần đây thời tiết trở nên mát mẻ, cảm lạnh và sốt không phải điều kỳ lạ, nhưng những người được huấn luyện bài bản, chất lượng cơ thể chắc chắn là tốt hơn nhiều so với người bình thường.
Ngay cả khi bị nghẹt mũi ho khan, nghỉ ngơi trong vài ngày liền khỏi.
Nhưng một giây trước mới nói người nọ dùng sức một mình đánh ngã mười mấy người, một giây sau liền nói cậu sốt cao vào bệnh viện.
Chênh lệch này có chút lớn.
Có điều ngược lại rất phù hợp với ấn tượng đầu tiên của Triệu Tang Thực đối với cậu——tiểu bạch kiểm yếu đuối mỏng manh.
Thần sắc Triệu Tang Thực trầm ngâm một lát, hỏi: "Cậu ta hiện tại ở bệnh viện nào?"
—©—
Cố Bạch Y xuống lầu lấy báo cáo kiểm tra cuối cùng.
Cậu vừa mới làm xong thủ tục xuất viện, lúc đi trên đường nhớ tới hẳn là nên nói với Thẩm Huyền Mặc một tiếng, liền gửi tin nhắn cho hắn.
Thẩm Huyền Mặc trả lời cậu: "Tôi đi đón cậu."
Cố Bạch Y muốn nói không cần.
Cậu ở trong bệnh viện hai đêm, ngoại trừ quần áo và bài tập mà Lâm Hòa Sơ mang tới cho cậu, cũng không có hành lý gì khác.
Từ bệnh viện trở về có thể trực tiếp đi xe buýt, căn bản không cần Thẩm Huyền Mặc chạy thêm một chuyến nữa.
Nhưng mà cậu còn chưa kịp trả lời, đã có một người đàn ông đeo kính râm dáng người cao lớn đi tới.
Kính râm lớn đến mức cơ hồ che đi nửa khuôn mặt, đứng ở giữa đường thật giống như một ngọn núi nhỏ vững chắc.
Cố Bạch Y không quá để ý, chủ động tránh sang bên cạnh một chút, đi qua bên cạnh hắn.
Nhưng tầm mắt của đối phương luôn thỉnh thoảng rơi xuống mặt cậu.
Lúc lướt qua, Cố Bạch Y rõ ràng nhìn thấy đối phương run rẩy một chút, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đối diện tầm mắt cách kính râm.
Người đàn ông đeo kính râm run rẩy hơn.
Cố Bạch Y híp mắt lại: "Anh biết tôi?"
Chân người đàn ông đeo kính râm mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống trước mặt cậu.
Cố Bạch Y không cho hắn cơ hội này, đưa tay đỡ lấy cánh tay hắn, bảo hắn đứng vững lại.
"Anh không sao chứ?" Hai mắt Cố Bạch Y quét lên hai chân của hắn đánh giá, "Có cần tôi đưa anh đi chỉnh hình không?"
Giọng điệu của cậu ôn hòa, giống như một người qua đường nhiệt tình bình thường.
Người đàn ông đeo kính râm dường như rất sợ cậu.
Cơ bắp dưới bàn tay căng thẳng, bộ dáng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho cậu một quyền, nhưng mà sắc mặt của hắn lại từng chút tàn xuống, càng giống như là cực độ hoảng sợ khẩn trương.
Nói thẳng ra là như thấy quỷ.
Phản ứng này....
Cố Bạch Y không biết mình trở nên đáng ghét như vậy từ khi nào.
"Chúng ta đã gặp nhau chưa?" Cậu hỏi.
Người đàn ông đeo kính râm vừa nghe cậu mở miệng thân thể liền cứng đờ, nhưng biểu tình lại có chút không khống chế được vặn vẹo.
Hắn căn răng như muốn nát ra, lúc trước Cố Bạch Y đã đánh hắn tàn nhẫn nhất, trước khi đi còn vũ nhục cực mạnh khen tố chất thân thể của hắn không tệ, so với những người khác mức độ sát thương càng nhiều hơn.
Kết quả mới chỉ mấy ngày, người này lại quên không còn một mảnh!
Người đàn ông đeo kính râm không hiểu sao nghẹn khuất, nhưng nỗi sợ hãi bản năng đè ép làm hắn không dám mở miệng, chỉ có thể run rẩy nói: "Không có.
Tôi, chân tôi không tốt, ngồi nghỉ ngơi một chút là được."
Thanh âm bởi vì khẩn trương mà trở nên sắc bén.
Cố Bạch Y làm người tốt đến cùng, đỡ hắn đến vị trí bên hành lang ngồi xuống.
"Bị bệnh thì phải chữa bệnh thật tốt." Ánh mắt Cố Bạch Y xoay hai vòng trên đùi hắn, có ý an ủi, "Nghe nói khoa chỉnh hình của bệnh viện này xếp hạng rất cao trong cả nước."
Người đàn ông đeo kính: "....."
Đây là đe dọa! Chắc chắn là đang đe dọa!
Nhưng hắn cũng chỉ có thể cười gượng gật đầu, nhìn người đàn ông cao to đặc biệt dọa người ở trước mặt Cố Bạch Y cũng nhu thuận như chim cút.
Tầm mắt của người chung quanh như có như không quét tới, tràn đầy kinh ngạc.
Cố Bạch Y như chưa phát hiện, phảng phất thật sự chỉ đơn thuần như làm một việc tốt, giúp đỡ vị "bệnh nhân" xa lạ này xong, cậu liền xoay người rời đi.
Ngay sau khi cậu rời đi không lâu, người đàn ông đeo kính râm thoáng cái đứng lên, trong ánh mắt như nhìn kỳ tích y học của người qua đường chung quanh, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.
Người đàn ông lùn đứng ở góc nhìn trộm vẻ mặt khinh bỉ: "Nhìn tiền đồ của mày kìa! Không phải chỉ là một tiểu bạch kiểm thôi sao, thế mà sợ tới mức nói cũng không dám nói!"
Người đàn ông đeo kính râm sắc mặt khó coi, nhịn không được oán thầm mày bị cậu ta ấn xuống đánh một trận thử xem?
Lại nói tiếp, trước kia hắn không phải chưa từng gặp qua người lợi hại như vậy, nghiêm trọng nhất là một lần xương sườn xũng suýt nữa bị bẻ cắm vào nội tạng, vận khí tốt mới nhặt được một cái mạng.
Theo lý thuyết người đã từng thấy qua sóng to gió lớn như hắn, không đến mức sợ hãi tiểu bạch kiểm Cố Bạch Y kia, lần trước hắn bị đánh vết thương thậm chí cũng không tính là nghiêm trọng.
Nhưng chỗ kinh khủng của người kia căn bản không nằm ở chỗ cậu xuống tay nặng hay nhẹ, mà là căn bản không có lực đánh lại!
Sức lực của người đàn ông đeo kính râm xem như rất lớn, cho dù gặp phải đối thủ có thể hình ngang nhau, dù rất khó đem đối phương triệt để kiềm chế, nhất thời rơi vào hạ phong cũng có thể có lực đánh một trận.
Nhưng đối mặt với Cố Bạch Y, đối phương giống như nhẹ nhàng vỗ hắn một chưởng, hắn liền cảm thấy nửa người tê dại, sau khi ngã xuống dù giãy dụa thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Thật giống như một con cá đang giãy dụa trên bàn.
Hắn tỉnh táo nhìn Cố Bạch Y hời hợt dỡ khớp của hắn như thế nào.
Trong đau nhức, hắn còn cảm giác được Cố Bạch Y đưa tay sờ động mạch cổ của hắn, không phải vì xem hắn chết hay chưa, mà là tiếc nuối thở dài: "Coi như anh số lớn."
Hồi tưởng lại ánh mắt lạnh nhạt của Cố Bạch Y khi đó, người đàn ông đeo kính râm đến nay vẫn cảm thấy lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh toát ra.
Hắn thậm chí có loại ảo giác, Cố Bạch Y thật sự đã gặp qua máu.
Hơn nữa lại còn đã quen với nó.
Người đàn ông lùn không tin.
Chỉ nhìn ngoại hình, cho dù đánh chết hắn cũng không tin Cố Bạch Y thật sự lợi hại như vậy, nhiều nhất chính là học mấy quỷ kế lừa gạt người khác, mới dọa được loại người có đầu óc đơn giản như kính râm.
Người đàn ông đeo kính râm không dám cãi với hắn, đành phải cúi đầu, vâng dạ đáp: "Tam ca, chính là cậu ta không sai được."
Hôm nay hắn là được mang tới nhận người.
Lý tam ca thấp bé gật gật đầu, phất phất tay với hắn: "Được rồi, lần này coi như vận khí của mày tốt, trở về trước đi, tao đi tìm Triệu ca."
Người đàn ông đeo kính râm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn đồng ý, lúc này mới quay đầu, chạy nhanh như bị lửa đốt mông.
Hắn còn cố ý đi đường vòng ngược với hướng của Cố Bạch Y.
Lý tam ca tay vung đến một nửa: "......"
Cố Bạch Y kia, chẳng lẽ thật sự tà môn như vậy?
Lý tam ca cũng nhịn không được bắt đầu hoài nghi.
Cố Bạch Y "Tà Môn" vừa ra khỏi cửa không lâu, liền nhìn thấy một người quen khác——
Triệu Tang Thực.
Cố Bạch Y có chút kinh ngạc, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Vừa rồi cậu đã đoán được đó là người dưới tay Triệu Tang Thực, ngoại trừ bạn cùng phòng đã sớm có mâu thuẫn, gần đây cậu cũng trêu chọc đến băng đảng này.
Dù sao lúc ấy cũng không xuống tay dồn đối phương vào đường chết, chỉ cần người tỉnh, muốn chỉ nhận cậu là điều dễ dàng.
Cậu không đoán được thái độ của Triệu Tang Thực, có điều sau đó quản lý gửi tin nhắn cho cậu, che giấu nói sự tình hình như đã xử lý xong.
Tựa hồ là đã động thủ qua, từ trên xuống dưới thanh tẩy một trận.
Ngay từ đầu chuyện của hai cô gái xa lạ kia, ngược lại không ai nhắc tới nữa, giống như bị cố ý quên đi.
Đào Mộc Đào bên kia gần đây cũng ở trong lớp bình thường, cũng không có bị liên lụy vào.
Hơn nữa hai ngày nay Cố Bạch Y vội vàng dưỡng bệnh cùng làm