Cố Bạch Y mờ mịt nhìn thẳng vào mặt hắn trong chốc lát.
Cuối cùng là Thẩm Huyền Mặc dời tầm mắt trước, nhìn thấy mái tóc nhỏ giọt của cậu, quần áo dán trên người, hơi nhíu mày, chủ động tránh ra một bước.
"Đi tắm trước đi." Hắn nói.
"Ừm." Cố Bạch Y gật gật đầu.
Cậu cũng cảm thấy toàn thân ướt đẫm cảm giác không thoải mái, nhưng lúc vào cửa do dự một chút, quần áo tóc của cậu còn đang nhỏ giọt xuống, trực tiếp đi vào khẳng định sẽ làm bẩn sàn nhà.
Chần chờ, cậu quay đầu lại nhìn Thẩm Huyền Mặc.
Thẩm Huyền Mặc đi theo cậu vào cửa, thuận tay đặt ô trở lại giá bên cạnh tủ giày.
Không ra ngoài à?
Cố Bạch Y có chút kỳ quái nghĩ.
Thẩm Huyền Mặc nhìn thấy cậu dừng lại, liền hỏi: "Ngẩn người cái gì? Cậu muốn ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa?"
Cố Bạch Y xác định, hôm nay tâm tình Thẩm Huyền Mặc hình như rất tệ.
Tạm thời vẫn không nên đụng vào hắn.
Cố Bạch Y tận lực làm động tác nhẹ nhàng, nhanh chóng đi lên lầu.
Tắm rửa xong thay quần áo, Cố Bạch Y ngồi ở bên giường lau tóc, một bên suy tư có nên đi tìm Thẩm Huyền Mặc giải thích một chút hay không.
Trong khoảng thời gian chuyển tới đây, ngoại trừ một lần Thẩm Côi Ý tới, Thẩm Huyền Mặc cũng không có đặc biệt yêu cầu cậu đi làm chuyện gì.
Bình thường Cố Bạch Y làm cái gì, Thẩm Huyền Mặc cũng sẽ không can thiệp.
Có điều nếu thời gian ra ngoài quá dài, Cố Bạch Y đều sẽ chủ động chào hỏi Thẩm Huyền Mặc, cũng có thể xem như là tự giác của công nhân.
Hôm nay là đột nhiên ngoài ý muốn, Thẩm Huyền Mặc cũng không gọi điện thoại cho cậu, hẳn là không có chuyện gì quan trọng.
Nhưng vừa rồi Thẩm Huyền Mặc lại rõ ràng biểu hiện rất để ý.
Đang không yên lòng suy tư, liền nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Bạch Y phục hồi tinh thần, vội vàng xuống giường mở cửa.
Thẩm Huyền Mặc ngoài cửa: "Cậu——"
Tầm mắt của hắn rơi xuống đầu Cố Bạch Y, dừng lại.
Khăn mặt Cố Bạch Y lau tóc quên buông xuống, mái tóc bên mặt bị chà xát đến xù lên, lại bị khăn mặt in hình con gấu hoạt hình đè xuống, lộ ra vài phần buồn cười đáng yêu.
Bộ đồ ngủ trên người cũng là nền màu be cộng với gấu hoạt hình, vừa vặn phối hợp thành một bộ.
Không biết là tư tâm của người nào, hoặc là chỉ là đơn thuần trùng hợp.
Nhưng ngoài ý muốn lại thích hợp.
Áo ngủ lớn hơn một size, rộng thùng thình che trên người, cổ áo vừa vặn rơi vào trên nửa xương quai xanh, nửa đoạn còn lại lại bị cái đuôi khăn mặt rơi xuống ngăn trở.
Cả người đều bị gấu con hoạt hình vây quanh, diện mạo sắc bén xinh đẹp cũng được bọc mềm mại.
Dễ thương quá.
Trong nháy mắt Thẩm Huyền Mặc đã quên mình tới đây làm gì.
Thẳng đến khi Cố Bạch Y nghi hoặc gọi hắn một tiếng: "Anh Thẩm?"
Thẩm Huyền Mặc lấy lại tinh thần.
"Cái này." Thẩm Huyền Mặc đi vào phòng, đặt túi bánh ngọt trong tay lên bàn, "Nguyên Dĩ Ngôn mua.
Cho cậu."
Cố Bạch Y suy tư một chút, mới nhớ lại Nguyên Dĩ Ngôn là ai.
"Cho tôi?" Cố Bạch Y có chút ngoài ý muốn, tuy rằng đã gặp mặt, nhưng kỳ thật từ đó về sau bọn họ cũng chưa từng liên lạc qua.
Lại nói tiếp chính là không quen.
"Ừm." Thẩm Huyền Mặc thản nhiên đáp một tiếng, "Có đôi khi cậu ta chính là thích làm một ít chuyện dư thừa."
Trong trí nhớ không nhiều lắm của Cố Bạch Y, Nguyên Dĩ Ngôn quả thật là một người rất hoạt bát, lần này có lẽ cũng là tâm huyết dâng trào.
Thừa dịp Thẩm Huyền Mặc ở đây, Cố Bạch Y thuận tiện giải thích với hắn một chút chuyện buổi tối ra ngoài.
Em gái nhà họ hàng trên đường về bị tên côn đồ theo đuôi, cậu đi qua giúp đỡ tăng can đảm.
Về phần tiếp theo, liền giao cho võ quán người qua đường có lòng tốt xử lý.
Chuyện quấy rối khó nói, nhưng có tình tiết tống tiền, hẳn là có thể bị giam một thời gian.
Cuối cùng bị giam bao lâu thì phải xem thái độ của mấy nạn nhân kia.
Cố Bạch Y không biết bọn họ, cũng không biết còn có tội phạm gì khác hay không, tạm thời cũng không xen vào việc của người khác.
Thẩm Huyền Mặc nghe vậy sắc mặt hơi chậm lại, nhưng lông mày vẫn nhíu lại: "Lần sau không cần đi một mình."
Quá nguy hiểm.
Chỉ riêng thân thể này của Cố Bạch Y, đi cũng không tăng được bao nhiêu can đảm.
Nhìn ra đáy mắt hắn nồng đậm không tín nhiệm, cùng với lo lắng ẩn giấu trong đó, Cố Bạch Y im lặng một lát, bất đắc dĩ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Thẩm Huyền Mặc lúc này mới hài lòng gật đầu.
Hắn tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn Cố Bạch Y vừa tắm rửa xong, chỉ nói một câu: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Cố Bạch Y nói: "Được.
Anh Thẩm ngủ ngon."
Thẩm Huyền Mặc cách khăn mặt xoa đầu cậu hai cái, khóe miệng hơi nhếch lên một chút: "Ừ, ngủ ngon."
Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng, hắn thật giống như không còn khí lực, khóe miệng khẽ nhếch lại từng chút từng chút rơi trở về.
Cố Bạch Y không nhìn thấy biểu tình của hắn, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, sau đó tiến vào phòng cách vách.
Cậu hơi nhíu mày, cảm thấy Thẩm Huyền Mặc hôm nay có chút không bình thường.
Nhưng rốt cuộc không bình thường chỗ nào, cậu nói không được, cũng không có tư cách đi hỏi.
Mưa bên ngoài không biết khi nào đã dừng.
Không khí dần dần trở nên có chút nặng nề.
Cố Bạch Y nhìn hình phản chiếu của mình trên cửa sổ, mới ý thức được mình ngẩn người hồi lâu, sắc mặt cũng có chút uể oải.
Cậu cảm thấy mình có thể là quá mệt mỏi, tiện tay xoa tóc vài cái liền nằm lên giường.
Khi quay lại, cậu nhìn thấy túi bánh ngọt trên bàn.
Suy nghĩ một chút, cậu lại sờ đến điện thoại di động trên giường, tìm trong danh sách bạn tốt nửa ngày mới tìm được tên Nguyên Dĩ Ngôn, gửi tin nhắn cảm ơn.
Đợi đến khi Nguyên Dĩ Ngôn trả lời, Cố Bạch Y đã mơ mơ màng màng ngủ một lát.
Cậu bị đánh thức bởi một loạt các âm thanh tin nhắn.
Điện thoại di động liền rơi xuống bên tai, cậu híp mắt sờ qua nhìn, phát hiện là Nguyên Dĩ Ngôn liên tiếp gửi cho cậu hơn mười tin nhắn.
Hơn nữa còn chưa kết thúc, vừa chớp mắt một cái, lại có hai tin nhắn mới nhảy ra.
Cố Bạch Y híp mắt nhìn thời gian ở góc trên bên trái—— 0 giờ 12 phút.
Nguyên Dĩ Ngôn thật đúng là tràn đầy tinh lực.
Cố Bạch Y vốn còn muốn trốn làm bộ không phát hiện, chờ sáng hôm sau thức dậy lại trả lời, nhưng liếc mắt một cái liền quét tới mấy chữ "Huyền Mặc", liền không khỏi dừng lại.
Lúc phục hồi tinh thần, cậu đã dụi dụi mắt ngồi dậy từ trên giường.
Cửa ra vào và cửa sổ của căn phòng đóng chặt có chút nặng nề.
Cố Bạch Y đi xuống giường, một bên lật xem tin nhắn, một bên mở cửa sổ.
Mở cửa sổ cũng không làm giảm bớt cảm giác nặng nề đó.
Dường như trong không khí đều mang theo một luồng ẩm ướt dính dính, nặng trịch đè xuống.
Rõ ràng là đêm thu, lại giống như khúc dạo đầu mưa mùa hè.
Cố Bạch Y tựa vào cửa sổ, bên ngoài cơ hồ không có gió đêm, một bên lướt đến đầu nhìn tin nhắn Nguyên Dĩ Ngôn gửi tới.
Đầu tiên là khiếp sợ hỏi cậu: "Huyền Mặc thế mà nói cho cậu biết những thứ kia là tôi mua???"
Sau đó là một trận giải thích y chỉ là thuận đường, thuận