(17/10/2023)
—©—
Không có sau cơn mưa trời lại nắng.
Ngày hôm sau khi Thẩm Huyền Mặc tỉnh lại, bên ngoài còn mưa, nhưng không còn vang lên tiếng sấm nữa.
Cố Bạch Y bên cạnh đã không còn nữa.
Nửa giường còn lại lạnh như băng, hiển nhiên là đã rời đi từ lâu rồi.
Thẩm Huyền Mặc hậu tri hậu giác cảm thấy mình ngủ một giấc đặc biệt sâu, lại không còn gặp ác mộng nữa.
Lúc rời giường rửa mặt, hắn nghe thấy Cố Bạch Y nói chuyện với chú Hàn ở bên ngoài, hình như là cửa có chỗ nào đó bị lỏng, mời chú Hàn tốt nhất là tìm người đến xem.
Thẩm Huyền Mặc ngẩng đầu nhìn gương, người trong gương hơi nhếch khóe miệng.
Hắn hơi dừng lại, tự mình soi gương chậm rãi đè khóe miệng xuống.
Một lát sau lại cảm thấy mình nhàm chán.
Tâm tình của hắn quả thật không tệ như lúc trước, tiếng mưa rơi lên cành lá bên ngoài đều nghe ra vài phần nhịp điệu thanh thúy.
Mưa vốn không phải là chuyện chán ghét gì, ác mộng như hình với bóng mới đúng.
Thẩm Huyền Mặc rửa mặt, xuống lầu.
Cố Bạch Y nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn hắn cười cười, gọi một tiếng: "Anh Thẩm, sớm.
"
Như thường lệ.
Thẩm Huyền Mặc cũng nở nụ cười, trả lời: "Sớm.
"
Đều ăn ý không nói đến chuyện đêm qua.
Một trận mưa phùn liên miên nửa ngày, đợi đến buổi chiều mới dừng lại, Thẩm Huyền Mặc nhận được mấy cuộc điện thoại, xử lý một chút việc vặt trong công ty, lúc ngẩng đầu mới chú ý tới bầu trời đã trong.
Những người dọn dẹp khu vườn nhỏ hét lên: "Nhìn kìa! Cầu vồng!"
Thẩm Huyền Mặc ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, chân trời quả nhiên dựng nửa vòng cầu vồng.
Những người bên dưới hào hứng nói: "Nhiều năm không nhìn thấy cầu vồng, ai, đẹp thật ấy.
"
Người bên cạnh lấy điện thoại ra: "Nhanh chóng chụp lại đăng vào vòng bạn bè!"
Một người khác chắp tay lại: "Không đúng, nên ước nguyện trước!"
Thẩm Huyền Mặc cong mặt mày, trong lòng nói quả thật rất xinh đẹp, cầm điện thoại di động thuận tay chụp một tấm, lật một vòng danh sách bạn tốt, tiện tay lần lượt gửi qua.
Xếp thứ nhất là Cố Bạch Y.
Lúc này hắn mới hồi tưởng lại, tối hôm qua do dự hồi lâu có nên gọi điện thoại cho Cố Bạch Y hay không, tay trượt liền đặt tài khoản của cậu lên đầu.
Bàn tay đặt trên màn hình bị đình trệ trong chốc lát, vẫn là hủy bỏ tài khoản ưu tiên.
Thẩm Huyền Mặc cũng thuận tay gửi cho cậu một tấm ảnh cầu vồng, đáy lòng mơ hồ sinh ra vài phần tiếc nuối hời hợt.
Trời không mưa, không có sấm sét.
Tối nay Cố Bạch Y sẽ không tới nữa.
Tin nhắn Nguyên Dĩ Ngôn trả lời trong nháy mắt chiếm đầy bảng thông báo, hắn nhíu mày, Thẩm Huyền Mặc cũng không ý thức được mình nghĩ gì trong nháy mắt vừa rồi.
Nguyên Dĩ Ngôn trên mạng còn ồn ào hơn cả hiện thực.
Hết lần này tới lần khác bởi vì công việc mà không thể trực tiếp chặn y.
Thẩm Huyền Mặc nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng chuyển sang chế độ im lặng, đảo qua từ trên xuống dưới liền biết đều là nói nhảm.
Nguyên Dĩ Ngôn dường như còn chưa hết hy vọng với đề tài hẹn hò lúc trước, lại chạy tới hỏi hắn phương pháp làm tốt quan hệ có phải rất hữu dụng hay không.
——Thẩm Huyền Mặc thế mà lại chủ động chia sẻ ảnh chụp hàng ngày với bạn bè!
Rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Về phần vì sao tâm trạng tốt như vậy, nhất định không thoát khỏi quan hệ với người sống chung dưới một mái nhà kia.
Do đó có thể thấy được, nền tảng mối quan hệ tốt, góp phần vào sức khỏe thể chất và tinh thần.
Thẩm Huyền Mặc nhìn mà khóe mắt giật giật, nhịn xuống xúc động trực tiếp kéo y vào danh sách đen.
Nhưng trước khi rời đi, tầm nhìn của hắn dừng lại một lúc trên hai từ "quà tặng".
Hắn hình như cũng chưa từng đứng đắn tặng cho Cố Bạch Y món quà gì.
Chỉ là cũng không phải là ngày đặc biệt gì.
Đang thờ ơ phát tán suy nghĩ, Thẩm Huyền Mặc lại nhìn thấy Cố Bạch Y gửi tới một tin nhắn mới.
Nhấp vào xem, chỉ có một dấu chấm hỏi.
Thẩm Huyền Mặc chậm rãi gõ mấy chữ trở về: "Nghe nói có thể ước nguyện.
"
Vừa lúc Cố Bạch Y ở dưới lầu: "!.
.
"
Vài giây sau, cậu cũng gửi lại một tấm ảnh cầu vồng.
Tiếp theo trả lời: "Vậy tôi hy vọng ước nguyện của anh có thể thành công.
"
Thẩm Huyền Mặc nhìn mấy chữ kia trầm mặc thật lâu, bỗng dưng cười ra tiếng, gằn từng chữ trả lời: "Mượn lời tốt lành của cậu.
"
—©—
Khi giáo sư Du vừa trở về ký túc xá, liền nhận được điện thoại từ con trai.
Nhìn ba chữ "Thẩm Huyền Mặc" ghi chú trên màn hình, phản ứng đầu tiên của giáo sư Du là thò đầu ra ngoài cửa sổ, muốn xem hôm nay có phải mặt trời mọc từ đằng tây hay không.
Sau đó mới nhớ tới, a, hiện tại đã hoàng hôn rồi.
Giáo sư Du trở tay đóng cửa lại, hít sâu một hơi, mới nghe điện thoại.
Đứa con trai đã lâu không liên lạc rất săn sóc nói chuyện với ông.
Từ sức khỏe có tốt không đến hỏi liệu công việc có suôn sẻ hay không.
Thẩm Huyền Mặc cũng không để ý lắm với công việc của cha mẹ, nhưng vì trí nhớ tốt nhìn qua không quên, cho dù có thất thần, hắn cũng có thể tán gẫu ra hoa được.
Khi hắn quyết tâm muốn lấy lòng một người, đại bộ phận mọi người đều không thể nào cự tuyệt.
Huống chi còn là cha ruột.
Lông mày giáo sư Du dần dần giãn ra, nhưng đáy lòng vẫn ôm một tia cảnh giác: "Con không phải lại cãi nhau với mẹ con chứ?"
Thẩm Huyền Mặc nói: "Không.
"
Quyết đoán và kiên định.
Không giống như nói dối.
Thậm chí có thể không liên quan gì đến mẹ hắn thật.
Giáo sư Du thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải lại cãi nhau với mẹ, vậy cái gì cũng dễ nói.
"Cho nên con gọi cho ta có chuyện gì?" Giáo sư Du hỏi, "Vẫn là đột nhiên nghĩ thông suốt, chuẩn bị đi theo ta—— "
Thẩm Huyền Mặc ngắt lời: "Quan tâm cha một chút.
"
Giáo sư Du: "!.
Sau đó thì sao?"
Thẩm Huyền Mặc: "Thuận tiện hỏi cha xem có sách dư thừa hay không.
"
Giáo sư Du hỏi: "Con muốn cuốn sách nào?"
Thẩm Huyền Mặc nhớ lại tập sách tối hôm qua tầm mắt Cố Bạch Y dừng lại nhiều nhất, báo mấy tiêu đề sách: "Bên con chỉ có phần đầu hoặc phần cuối, đều không đầy đủ.
"
Ba quyển sách sử, một quyển tạp đàm.
Hoặc là trong lịch sử từng tồn tại trong thời gian rất ngắn ở một triều đại không nổi tiếng, hoặc là khác với chính sử ghi chép, ít người cảm thấy hứng thú, trên thị trường lưu hành ấn phẩm càng ít.
Giáo sư Du sửng sốt một chút, trí nhớ của đứa con trai này của ông hơn người, bảo nó một hơi đọc hết tất cả các triều đại và thời gian tồn tại trong lịch sử, cho tới bây giờ cũng chưa chắc đã dừng lại.
Nhưng đó cũng chỉ là trí nhớ đủ tốt, trên thực tế Thẩm Huyền Mặc không hề có hứng thú với lịch sử một chút nào.
Cũng không biết có phải khi còn bé mang theo hắn đến lăng mộ bảo tàng lưu niệm các loại quá nhiều, khiến cho hắn sinh ra tâm lý phản nghịch.
Có một đoạn thời gian Thẩm Huyền Mặc nhìn thấy cha hắn liền trốn, sợ ông lại niệm kinh ở bên tai.
Đợi đến thời gian trung học chọn văn lý, Thẩm Huyền Mặc còn hao hết sức chơi một trò giương đông kích tây tiền trảm hậu tấu.
Thế cho nên thời điểm Thẩm Huyền Mặc vừa mới phản nghịch chạy đến Ninh Thành, giáo sư Du còn uể oải thật lâu, hơn nữa không ngừng an ủi vợ mình, con trai thật ra là vì trốn ông.
Về sau Thẩm Huyền Mặc phản nghịch đến trình độ oanh oanh liệt liệt, đấy là nói sau.
Lời đồn ít nói, nói tóm lại, Thẩm Huyền Mặc cùng loại lịch sử này quả thực phạm xung, hơn nữa tránh không kịp.
Hơn nửa ngày sau giáo sư Du mới tìm lại được giọng mình, khẽ run rẩy hỏi: "Chẳng lẽ con thật sự thay đổi chủ ý——"
Thẩm Huyền Mặc nhanh chóng chọc thủng vọng tưởng của ông: "Tôi tặng người.
"
Giáo sư Du: "! ! "
Quả nhiên cao hứng vô ích một hồi rồi.
Có điều tặng người cũng tốt.
Con trai ông tuy rằng nhân duyên rất tốt, nhưng kỳ thật hầu hết đều không thân cận, có thể vì đồ tặng mà đến tìm cha mình, vậy chứng tỏ rất để ý.
Giáo sư Du nhớ lại một chút, Nguyên Dĩ Ngôn và Úc Thừa Phong ông có quen biết, không giống như là cảm thấy hứng thú với những thứ này.
Ông suy nghĩ một chút, vẫn hỏi: "Con muốn tặng ai?"
Thẩm Huyền Mặc nói: "Người yêu của con.
"
Giáo sư Du gật đầu: "Ồ, người yêu của——"
—— người yêu.
Đồng tử giáo sư Du chấn động: "Người gì cơ?"
"Người, yêu, con, bạn, trai, con.
" Thẩm Huyền Mặc lặp đi lặp lại từng câu từng chữ, "Khoảng thời gian trước con tìm được bạn trai, mẹ không nói cho cha biết sao?"
Không có.
Giáo sư Du cũng không biết nên khiếp sợ hay nên chán nản.
Thẩm Côi Ý căn bản không nói cho ông biết chuyện này!
Giáo sư Du phát hiện mình vừa khiếp sợ vừa uể oải, đồng thời cũng có chút vui mừng và chua xót, nửa ngày không nói ra lời.
Thẩm Huyền Mặc không có hứng thú với chuyện kích thích cha mình như vậy, thấy ông trầm mặc hồi lâu, liền không làm khó ông nữa: "Nếu không được thì thôi, con đi tìm chú Trần cách vách.
"
Giáo sư Du vội vàng nói: "Được!"
Loại chuyện như này sao có thể còn đến phiên làm phiền người khác.
Giáo sư Du suy tư một lát, nói: "Ta không có thời gian trở về, chuyển phát nhanh cũng không an toàn, để ta gọi người đưa qua cho con, chậm nhất chủ nhật tới, con chờ hai ngày.
"
Sau khi cúp điện thoại của Thẩm Huyền Mặc, giáo sư Du liền gọi điện thoại cho học trò của mình, bảo cậu ta đến phòng sách của mình tìm sách.
Giáo sư Du suy nghĩ một chút, lại thêm mấy quyển nữa.
Mắt nhìn của người yêu Thẩm Huyền Mặc cũng không tệ lắm, hẳn là cũng sẽ thích mấy quyển này.
Học sinh đối diện nhìn vào chồng sách có chút kinh ngạc: "Thưa thầy, thầy chuẩn bị quyên góp cho tổ chức từ thiện nào sao?"
Sở thích lớn nhất của giáo sư Du chính là sưu tầm sách, nhất là các loại sách cổ.
Hơn nữa ông còn có chút "bủn xỉn", rất ít khi cho người ngoài mượn, nhưng ở phương diện quyên góp lại đặc biệt hào phóng.
Lén tặng cho người khác ngược lại không thấy nhiều.
Vì vậy, khi nghe giáo sư Du nói về việc tặng người, học sinh có chút ngạc nhiên, vô thức hỏi một câu: "Cho ai?"
Giáo sư Du nói: "Người yêu của Huyền Mặc.
Tiểu Trì tuần sau không phải là đi Ninh Thành sao? Trò bảo nó tiện mang theo đi, đưa Huyền Mặc là được.
"
Học sinh theo thói quen mà đồng ý: "A, vâng.
"
Chờ ôm sách đến phòng học, cậu ta mới chợt phản ứng lại —— Huyền Mặc, không phải là đứa con trai có chỉ số THÔNG MINH siêu cao nhưng siêu nổi loạn của giáo sư Du sao?
Cậu thần thần bí bí chia sẻ tin đồn với các bạn cùng lớp.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng "phốc", một người trẻ tuổi bị sặc đến sắc mặt đỏ bừng —— cũng có thể là cảm xúc khác.
Sắc mặt anh ta tái xanh lại trắng bệch, vẻ mặt không dám tin: "Cái gì, tên Thẩm Huyền Mặc kia lại tìm được người yêu? Lại còn là một người đàn ông?"
"Không thể nào!" Anh ta vỗ bàn, "Tôi không tin!"
Bạn học ở một bên nhịn không được lui về phía sau, liếc mắt nhìn anh ta: "Người ta yêu đương cũng đâu nói với cậu, cậu tin hay không liên quan gì đến người ta.
"
Người đàn ông nhíu mày, coi lời nói của bạn cùng lớp như gió bên tai: "Không được, tôi muốn