(09/07/2023)
Lâm Trĩ Giản nhìn cậu cười đến ngây người một chút.
Bây giờ nhìn lại, Cố Bạch Y thật sự rất đẹp, những cũng là gương mặt của người khiến người khác không yên tâm chút nào.
Nhìn qua chính là tiểu bạch kiểm yếu đuối vai không vác nặng tay không xách nổi cái gì.
Dù có đứng bên cạnh con gái đi chăng nữa, dựa vào gương mặt kia của cậu cũng có thể gợi lên ý muốn bảo vệ của người khác.
Hơn nữa lại là nam nữ cũng không muốn bắt nạt.
Nhưng lúc này đây, đuôi mày Cố Bạch Y hơi nhếch, lời nói vẫn là nhẹ nhàng ôn hòa nhưng lại vô cùng tự tin, liền trông phong lưu bừa bãi vài phần.
Hoàn toàn không giống dáng vẻ đáng thương chỉ trốn ở góc không nói lời nào như mọi ngày.
Lâm Trĩ Giản cảm thấy gương mặt kia có chút lóa mắt, cũng không để ý Cố Bạch Y đã nói gì, chỉ biết là cậu thật sự không bị sao cả.
Cô gật đầu lung tung, lắp bắp trả lời: "À, à, không sao là tốt rồi."
Suốt cả quãng đường sau đó cô đều có chút thất thần, linh tinh rối loạn mà bắt chuyện mấy lần, tới tận lúc tới gần trường học.
Chỉ có điều khi còn cách trường 3 đoạn đường nữa, Cố Bạch Y đã xuống xe.
Lúc tới gần trường, cậu lại nhớ ra một chút ký ức, biết được nguyên chủ không được người khác thích lắm, cậu liền tạm biệt Lâm Trĩ Giản trước.
Hôm nay giúp cô một chút, đi nhờ đoạn đường như vậy coi như là cô đã trả hết ân tình rồi hết rồi.
Đương nhiên là cậu không thể nói thẳng ra như vậy được, chỉ có thể nói muốn đi dạo mấy vòng.
Lâm Trĩ Giản tâm tư đơn thuần, tin luôn không nghi ngờ chút nào, còn phất tay với cậu bảo mấy nữa gặp lại.
Bây giờ đang là thời điểm tết, 10 ngày nghỉ liên tiếp mới trải qua một nửa.
Phần lớn sinh viên trong trường đều về nhà ăn tết.
Cố Bạch Y dựa theo ký ức và bản năng trở về kí túc xá, bên trong không có ai cả.
Kí túc ở chỗ ngoặt có 6 người một phòng, có 2 cửa sổ và 2 ban công, vị trí này trông cũng rất rộng.
Thời điểm không có ai trông có vẻ trống trải.
Cố Bạch Y ngồi vào chỗ của mình nhìn tay.
Ngoại trừ khuôn mặt ra, chỗ đẹp nhất của Cố Bạch Y chính là đôi tay này.
Những người xung quanh trước mặt cậu không dám khen gương mặt của cậu, đối với tay cũng không có khen ngợi gì nhiều, nhưng những lời như đẹp như bạch ngọc hay băng cơ ngọc cốt đều không quá xa lạ gì.
*Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp.
Cũng có thể nói là Băng cơ ngọc thể.
Cố Bạch Y từ nhỏ đã tập võ tất nhiên không thể tránh được bị va đập, tay bị thương có thể xem như là chuyện bình thường hàng ngày rồi, chính cậu không cảm thấy làm sao, nhưng những người khác nhìn thấy đều không khỏi thở dài, bảo cậu phí phạm của trời.
Không cần cậu phải mở miệng, một đống thuốc trị thương rồi thuốc trị sẹo linh tinh đều để trước mặt cậu không mất tiền.
Mỗi năm đến sinh nhật hay lễ tết gì đó, cậu sẽ luôn được tặng một đống sản phẩm dưỡng tay đắt tiền khác nhau.
Có đôi khi Cố Bạch Y cảm thấy đôi tay này không nên treo ở trên cổ tay mình mà phải cất đi trưng bày.
Nhưng đôi bàn tay đẹp như ngọc của thần tiên này chỉ là nhìn xinh đẹp thôi, sẽ rất phiền toái.
Nhưng bàn tay này lại không mềm mại yếu đuối như người khác nhìn.
Lòng bàn tay có phủ một lớp chai rõ ràng, đây đều là dấu vết mấy năm nay tập võ để lại.
Thế giới cũ của Cố Bạch Y, võ học vẫn rất thịnh hành, những người từ lớn đến bé thi đấu trên thế giới nhiều đếm không hết, Cố Bạch Y từ nhỏ đến lớn đều đi con đường này.
2 3 tuổi đã theo sư phụ lên núi, sau 10 năm chăm học khổ luyện, 15 tuổi đã chính thức xuất đạo, từ đó chưa từng thua lần nào cả.
Ở thế giới kia, Cố Bạch Y xứng đáng với danh hiệu đệ nhất võ đạo mà người người đặt cho.
Nhưng mà vô địch mãi cũng sẽ có lúc nhàm chán.
Huống hồ Cố Bạch Y cũng không có tham vọng gì quá lớn, đến năm 22 tuổi, từ giải thưởng lớn đến nhỏ cậu đều đã lấy qua giải quán quân hết rồi, liền có suy nghĩ muốn giải nghệ.
Vừa đúng năm Cố Bạch Y tốt nghiệp đại học, lièn dứt khoát tìm nơi nào đó phong cảnh đẹp ở, ở một nơi hẻo lánh nào đó làm giáo viên dạy mỹ thuật.
Kết quả mới làm thầy giáo cá mặn được nửa năm, Cố Bạch Y liền nhắm mắt mà xuyên qua đây.
*Cá mặn là cá (khô) ướp muối.
Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống.
Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết.
Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
Đôi tay này đúng thật là đôi tay nguyên bản của cậu.
Cầm cây bút hơi hơi dùng chút lực, liền nghe thấy một tiếng răng rắc vỡ nát, mảnh vỡ plastic bay rơi xuống sột soạt, trong ánh đèn sáng trông như là tuyết.
Sức lực cũng không thay đổi gì.
Đúng thật là thân thể nguyên bản của cậu, xung quanh cũng đúng là người và cảnh vật xa lạ.
Mảnh vỡ plastic đâm vào lòng bàn tay, ẩn ẩn có chút đau.
Cố Bạch Y tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, không lâu sau, thở dài một hơi thật sâu, rốt cuộc là phải chấp nhận sự thật này ——
Thật sự xuyên qua.
Không phải nằm mơ.
Nhưng tại sao là thân xuyên mà lại có kí ức của nguyên chủ......
Cố Bạch Y nghĩ không