Vòng giải trí không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng phong cách đặc biệt như Thích Vãn Liên vẫn khá hiếm. Cô ta không được xem là cực đẹp, nhưng giống như một đóa sen trắng động lòng người, ánh mắt ẩn tình cho dù nhìn đôi đũa cũng thâm tình. Mà lúc bạn bị sự thâm tình của cô ta làm cảm động, lại lơ đãng thoáng cảm thấy chút hơi thở nguy hiểm trên vẻ mặt của cô ta.
Trước đây Bàng Tâm Hạo từng hot, từng gặp vô số người đẹp mà nhìn thấy Thích Vãn Liên vẫn sững sờ, hồn vía bị ngọn nến tản ánh sáng mờ ảo trong tay cô ta hấp dẫn. Không chỉ Bàng Tâm Hạo, hai diễn viên nữ ngồi bên cạnh cậu ấy cũng ngây người, là con gái thích cô gái xinh đẹp thì không cần ngại, hai người cứ nhìn chằm chằm vòng eo thon thả của Thích Vãn Liên, rồi không nhịn được so sánh với eo của mình.
Thích Vãn Liên chú ý tầm nhìn của ba người, cô ta khẽ cười, ngồi thẳng vào giữa hai diễn viên nữ và Bàng Tâm Hạo.
Bàng Tâm Hạo vừa mừng vừa sợ, cậu ấy lập tức ngồi thẳng người, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài.
Chung Cửu Đạo chú ý tới vị trí Thích Vãn Liên ngồi, bèn giơ tay gõ nhẹ lên bàn hai cái.
Thích Vãn Liên lập tức uất ức mà đứng dậy, chậm rì rì dời đến bên cạnh Chung Cửu Đạo, thái độ không tình nguyện, trước khi đi cô ta còn nháy mắt với Bàng Tâm Hạo.
Người xuất hiện tiếp theo chính là Phó Nguyệt mặc âu phục cổ xưa, cô ta giống kiểu "cô nàng ngang ngược", có hơi buông thả, nhưng ngoại hình xinh đẹp, cũng thật sự có tính tùy hứng.
Phó Nguyệt khác Thích Vãn Liên, cô ta không hề lễ phép, nói tên xong thì không để ý mấy diễn viên con người nữa. Phó Nguyệt đi đến bên cạnh Thích Vãn Liên, chẳng hề khách sáo mà đạp Thích Vãn Liên một cái: "Cút! Tôi mới là nhân vật chính."
Thích Vãn Liên nhẹ bẫng, bị Phó Nguyệt đá lăn quay. Phó Nguyệt ngồi ngay bên cạnh Chung Cửu Đạo, tham lam liếc mắt nhìn động mạch chủ của đạo diễn Chung. Năm đó chia pháp lực của thiên sư, Phó Nguyệt ra tay nhanh nhất nên cướp được nhiều nhất, đạo hạnh của cô ta cao nhất trong đám ma, cũng là kẻ không biết từ bỏ nhất.
Chung Cửu Đạo có pháp lực mạnh mẽ như vậy, nếu như độc chiếm pháp lực của anh, Phó Nguyệt sẽ có thể tu được cơ thể máu thịt, đi lại trên trần gian.
Cho dù sức mạnh kém rất xa Chung Cửu Đạo, Phó Nguyệt vẫn là con ma không bỏ cuộc, luôn lăm le ra tay.
Đóng phim chỉ vì tiếp cận Chung Cửu Đạo, sẽ có nhiều cơ hội đánh lén anh, không phải muốn đóng phim đâu! Phó Nguyệt âm thầm nghĩ.
Mặc dù Phó Nguyệt xinh đẹp, nhưng quá ngang ngược, nên Bàng Tâm Hạo không có thiện cảm với cô ta.
Sau khi hai nữ chính ra sân, tiếp theo là diễn viên lão làng thím Dương, đi theo sau là một anh chàng đẹp trai nho nhã.
Trong chuyện ma cổ luôn có một hình tượng anh học trò ngây ngô, ngoại hình tuấn tú nho nhã, còn có hơi cố chấp cổ hủ, phong thái tri thức học thuộc Tứ thư Ngũ kinh [1] mà người bình thường không thể bắt chước, anh học trò như vậy luôn làm ma nữ động lòng chìm đắm, từ đó đi ngược lại lập trường làm ma của mình, quay sang giúp đỡ anh học trò.
[1] Tứ thư: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử, Ngũ kinh - kinh điển Nho giáo: Thi, Thư, Dịch, Lễ, Xuân Thu
Anh chàng đẹp trai trước mặt tên Thẩm Lạc Sơn tự xưng nam chính, là một người như vậy.
Áo dài xám cũng không thể che đậy phong thái cả người của Thẩm Lạc Sơn, chỉ thấy anh ta đang khiêm tốn giới thiệu, sau đó đi đến bên khác của Chung Cửu Đạo, nhẹ nhàng vén áo dài, thái độ tao nhã ngồi bên cạnh Chung Cửu Đạo.
Bàng Tâm Hạo là nghệ sĩ từng nổi tiếng, trước khi nam chính xuất hiện, cậu ấy khó tránh xuất hiện tâm lí tốt, không nhịn được mà nghĩ "mình kém anh ta chỗ nào", nhưng sau khi gặp Thẩm Lạc Sơn, Bàng Tâm Hạo không khỏi cảm thấy mình thua rồi.
Thẩm Lạc Sơn lễ độ mà chào hỏi mấy diễn viên con người, một diễn viên nữ tên Tiểu Nghiên rất tò mò về anh ta, cô ấy không khỏi hỏi: "Sao anh lại đeo găng tay?"
Từ lúc Thẩm Lạc Sơn xuất hiện, hai tay đã đeo găng tay màu trắng, cổ áo cũng thắt chặt, ngoài gương mặt ra thì không lộ tí miếng da nào.
Nghe được lời của Tiểu Nghiên, anh ta khiêm tốn cười cười, giải thích: "Lúc còn trẻ tôi quá nóng lòng tiến thủ, từng lên đường đi xa, trước khi chết bị tay sai của quân phiệt lột da, ngoài lớp da trên gương mặt thì từ cổ trở xuống toàn là máu thịt lẫn lộn. Đạo diễn Chung sợ tôi dọa người khác, bèn bảo tôi đeo găng tay vào, găng tay này do cô Phó Nguyệt làm đấy, cảm ơn."
Lúc Thẩm Lạc Sơn nói chuyện, từng luồng gió lạnh thổi qua, cây nến trên tay Thích Vãn Liên lập lòe, khiến một hàng diễn viên ngồi cùng Chung Cửu Đạo mang vẻ mặt u ám, phòng khách tối om lập tức dày dặc quỷ khí. Rõ ràng là đêm mùa hè, nhưng mấy con người vẫn lạnh đến mức xoa cánh tay.
Nghe anh ta nói, Chung Cửu Đạo không khỏi đỡ trán. Cho dù ký bao nhiêu khế ước, những con ma này vẫn cố tình gây chuyện.
Không đợi Chung Cửu Đạo lên tiếng giải thích, Lạc Hòe đã nghĩ ra đáp án cho Thẩm Lạc Sơn: "Tôi biết rồi, con ma mà anh diễn trong phim đã chết như vậy đúng không? Anh diễn thật tốt, vừa nãy suýt hù tôi. Có phải tay của anh đã hóa trang, cho nên mới đeo găng tay, sợ dọa chúng tôi đúng không?"
Bầu không khí trong phòng khách phút chốc dịu xuống, Bàng Tâm Hạo cảm thấy ngón tay lạnh cóng dần lấy lại độ ấm, không khỏi sáp gần Lạc Hòe, cứ cảm thấy bên cạnh Lạc Hòe mới ấm áp.
Chung Cửu Đạo cười nhẹ với Lạc Hòe, xem như là cảm ơn cậu.
Lạc Hòe là cậu bé ngốc, không chỉ dễ bị lừa, còn tự có một đống lý do bị lừa. Rất nhiều lúc Chung Cửu Đạo không cần nói gì, cậu đã có thể cho ra lời giải thích. Lạc Hòe sống được đến bây giờ, chỉ có thể cảm thán thời đại hòa bình thật tốt.
Thời gian của một bộ phim có hạn, không chứa được nhiều nhân vật chính, ba vai ma chính của bộ phim này là Thích Vãn Liên, Phó Nguyệt và Thẩm Lạc Sơn, con ma còn lại bao gồm thím Dương đều là vai phụ, thời gian xuất hiện có hạn, thời gian ở đoàn làm phim cũng ít, Chung Cửu Đạo bèn nhốt họ ở phòng xem phim, không cho ma ra ngoài, lúc cần thì sẽ thả từng con.
Nếu không phải thím Dương cần quét dọn phòng mỗi ngày, lại từng lộ mặt trước Tiền Đa Quần và Lạc Hòe, hôm nay số phận của bà ấy cũng sẽ bị nhốt ở trong phòng xem phim.
"Diễn viên còn lại tạm thời không ở phim trường, đợi đến cảnh quay của mình thì mới đến, thành viên chủ yếu của đoàn làm phim là mấy người chúng ta." Chung Cửu Đạo chỉ mấy con người đáng thương nói: "Mọi người tự giới thiệu vai của mình đi."
Bắt đầu từ diễn viên con người, Lạc Hòe nói: "Tôi là một sinh viên đại học bình thường, có quan hệ người yêu với Tiểu Nghiên, tôi rất yêu bạn gái của mình, có một ngày Tiểu Nghiên gọi tôi đến nhà bạn cô ấy chơi, tôi đã gọi thêm bạn tốt của mình."
Người đóng bạn tốt của Lạc Hòe tất nhiên là Bàng Tâm Hạo, cậu ấy nhìn kịch bản nói: "Tôi là bạn của Tiểu Lạc, Tiểu Vân là bạn gái tôi, nhưng thật ra người yêu cũ của tôi là Tiểu Nghiên, tôi và cô ấy còn có chút vương vấn không dứt, Tiểu Vân và Tiểu Lạc đều không biết chuyện này. Ngoài ra, Phó Nguyệt gọi chúng tôi đến chơi cũng là người yêu cũ của tôi... sao vai của tôi khốn nạn thế!
"Phim điện ảnh mà, luôn phải kịch bản hóa một chút." Lạc Hòe vỗ bả vai của Bàng Tâm Hạo an ủi, "Hơn nữa nhân vật này có cảm giác cấp độ, có thể rèn giũa diễn xuất."
Hôm nay Bàng Tâm Hạo mới đến đoàn làm phim, vừa đến đã bị Lạc Hòe túm đi ấn dấu vân tay, chụp hình bấm máy, mãi đến bây giờ mới có cơ hội xem vai của mình, nhìn cái vai thật sự trợn trắng mắt, thầm nghĩ có lẽ mình lại sắp bị cư dân mạng mắng rồi.
Mặc dù Bàng Tâm Hạo đã lâu chưa đóng phim, nhưng vẫn có một nhóm anti-fan truy lùng mắng cậu ấy. Có lúc hận lâu dài hơn yêu, fan của cậu ấy đều chạy hết rồi, chỉ có anti-fan, chỉ cần Bàng Tâm Hạo xuất hiện thì sẽ đuổi đến tài khoản xã hội của cậu ấy chửi mắng.
"Cậu khốn nạn, tôi không thua kém cậu." Tiểu Nghiên đóng vai bạn gái của Lạc Hòe nói: "Rõ ràng tôi đã có bạn trai dịu dàng hiền lành, nhưng trong lòng luôn nhớ đến người yêu cũ bắt cá hai tay, còn âm thầm ghen ghét Tiểu Vân. Ôi, bạn trai bây giờ còn là người năm đó tôi cướp từ tay của Phó Nguyệt, ngoài miệng Phó Nguyệt nói là bạn tôi, thật ra có thù với tôi。"
Tiểu Vân kể: "Tôi cũng không tốt đẹp chỗ nào, tôi biết rõ Bàng Tâm Hạo vẫn chưa chia tay với Tiểu Nghiên mà đã ở bên cậu ấy, sau đó giả vờ không biết cậu ấy có bạn gái. Lúc Bàng Tâm Hạo chưa chia tay với Phó Nguyệt, tôi còn gửi thư đe dọa cho cô ấy, lén lút theo dõi cô ấy, dọa Phó Nguyệt đến nỗi tinh thần thất thường."
Phần của diễn viên con người là thiết lập của kịch bản gốc, Chung Cửu Đạo không thay đổi quá lớn, anh chỉ sửa tình tiết của ma, còn quan hệ của bốn người rắc rối phức tạp, mũi tên tình cảm nối thành mạng nhện, chỉ có Lạc Hòe là lương thiện vô tội."
Ba con người cùng nhìn về phía Lạc Hòe, Bàng Tâm Hạo lấy kịch bản của Lạc Hòe hỏi: "Không phải chứ, cậu không hề có mặt tối nào sao?"
Lạc Hòe ngại ngùng cười cười: "Có lẽ là diễn xuất của tôi không tốt, không diễn nổi nhân vật phức tạp như thế, nên cho tôi một vai đơn giản nhất."
Ba diễn viên: "..."
Lẽ nào diễn xuất của chúng tôi rất tốt sao? Nếu chúng tôi có diễn xuất tốt đến mức được tung hô, không phải bây giờ đã được đạo diễn lớn chọn trúng diễn phim kinh phí lớn rồi?
Phó Nguyệt cười khẩy: "Đều là vai phụ, mấy người tranh giành cái gì? Đây là bộ phim do tôi đóng vai chính, nữ chính sống lại báo thù! Mấy người hại chết tôi, tôi hóa thành ma quay về báo thù, một người cũng đừng mong chạy thoát! Tất cả đều chết ở đây cho tôi!"
Cô ta mang vẻ mặt hung ác, trong mắt chứa đầy thù hận, con ngươi thoáng chốc biến thành