Chung Cửu Đạo biết rõ những ác ma này không phải loại hiền lành, nguyên nhân họ nghe lời như vậy, không ngoài ba nguyên nhân.
Đầu tiên, họ bị thiên sư ràng buộc, bị giam mấy chục năm trong biệt thự, bất kỳ ai cũng muốn chạy đi và lấy lại tự do. Những ác ma này có thể hiện hình vào ban ngày, còn có thể kéo dài phát điện ba, năm hoặc bảy ngày. Sức mạnh to lớn như vậy, có ai bằng lòng bị giam cầm mãi, có ai không muốn ban ngày che ô đi dạo phố chứ?
Thứ hai, trước đây họ và thiên sư từng có khế ước, tất nhiên rõ ràng thiên sư dùng ma quỷ thì nhất định phải trả cái giá tương ứng, giá phải trả có lợi ích rất lớn với họ, đương nhiên muốn canh trạnh.
Thứ ba, đây toàn là ma của xã hội cũ, ít hiểu biết, có lẽ họ thật sự thích phim ảnh, từng mê đóng phim. Chắc chưa từng nghĩ tới việc làm ngôi sao, dù gì ngôi sao ở thời của họ hầu như là nghệ sĩ vườn lê[1], có địa vị xã hội thấp, họ không biết làm ngôi sao ở xã hội bây giờ là việc được theo đuổi cỡ nào.
[1] chỉ diễn viên hí kịch, gánh hát
Chung Cửu Đạo dám dùng họ, đương nhiên cũng có lòng tin quản lý được họ.
Chỉ có hai nguyên nhân để dùng ma quỷ, một là dụ dỗ lấy lợi, hai là đánh nhau.
Dưới tình huống đủ sức mạnh, thì điều thứ nhất sẽ không quan trọng. Ví dụ như đối với những ác ma này, anh nói với họ rằng không được chọn đóng phim thì đi làm nguồn điện, ai còn dám đòi lợi ích? Còn không tranh nhau muốn quay phim?
Chung Cửu Đạo ngồi dựa lên ghế, thản nhiên nhìn bầy ma thể hiện bản lĩnh, rất hưởng thụ niềm vui thử vai.
Để khống chế họ, Chung Cửu Đạo đã làm tờ sơ yếu lý lịch cho mỗi ác ma, ép các ác ma để lại một sợi hồn lên tờ khai, xem như là có một văn bản kìm hãm.
Ngoài giới thiệu vắn tắt về các ác ma trên tờ khai ra, phía sau còn có lời bình của Chung Cửu Đạo. Anh chấm điểm cho bầy ma dựa theo mấy mặt như giá trị nhan sắc, hình dáng, lễ nghi nói năng, biết chữ hay không, kỹ năng nắm giữ, diễn xuất (thời gian che giấu thân phận ma quỷ), độ thích hợp với nhân vật, cuối cùng sẽ chọn ai có điểm xuất sắc.
Dưới tình huống tròn 100 điểm, sườn xám trắng Thích Vãn Liên chỉ riêng nhan sắc đã chiếm 100 điểm, hình dáng và lễ nghi nói năng được 40 điểm, biết chữ trừ 20 điểm, kỹ năng nắm giữ trừ 20 điểm, không biết diễn xuất, tổng 100 điểm, coi như là cao rồi.
Ma nữ mặc âu phục Phó Nguyệt có giá trị nhan sắc 90 điểm, hình dáng 10 điểm, lễ nghi nói năng trừ 40 điểm, biết chữ 10 điểm, diễn xuất trừ 20 điểm, kỹ năng nắm giữ 50 điểm, tổng điểm cũng là 100, bằng Thích Vãn Liên.
Thím Dương không có giá trị nhan sắc cao, nhưng diễn xuất lấy được sự thừa nhận của diễn viên chính quy Lạc Hòe, số điểm rất cao, cộng thêm điểm kỹ năng nắm giữ cao và độ thích hợp với nhân vật, nên cũng được chọn trúng từ trước rồi.
Ác ma còn lại cũng có chút tốt xấu lẫn lộn không đều, kỹ năng nắm giữ thì phong phú, nhưng phần lớn không dùng được. Ví dụ nhân viên kế toán, người làm vườn v.v... có kỹ năng bình thường, những kỹ năng như dùng đầu chạy nhanh, có thể khiến người trúng ảo thuật gϊếŧ hại lẫn nhau, một cái lưỡi có thể treo chết năm người, có thể sống nhờ trong cơ thể người khiến đàn ông sinh thai ma, thật sự là khó phô ra (khó tiết kiệm tiền), những kỹ năng này đều sẽ bị điểm liệt.
Chung Cửu Đạo chọn suốt đêm, mới bắt đầu quyết định 10 diễn viên. Dưới tình huống không thể xem kỹ năng, anh cũng chỉ đành dựa theo giá trị nhan sắc để chọn diễn viên. Thiết bị và điều kiện của bộ phim đều kém, kịch bản cũng vậy, muốn hấp dẫn người xem thì chỉ có các diễn viên đẹp xuất sắc thôi.
Cũng may các ác ma sống nhiều năm, cho dù vốn có ngoại hình xấu xí, cũng sẽ làm mặt nạ gì đó để mình đẹp lên, giá trị nhan sắc của mọi người đều không tệ, Chung Cửu Đạo chỉ cần nhận người ưu tú là được.
Đến hơn mười giờ sáng, cuối cùng anh cũng chọn diễn viên xong, và lần lượt ký hợp đồng với họ. Chung Cửu Đạo viết hợp đồng rất tỉ mỉ, ví dụ như không được quấy rối đồng nghiệp con người, không được lộ thân phận lúc quay phim, không được nửa đêm khóc trong biệt thự giống như đạo diễn dùng quy tắc ngầm với diễn viên, không được...
Tóm lại, Chung Cửu Đạo nghĩ hết quy định hay chuyện không được phép mà mình có thể nghĩ đến, người vi phạm sẽ lập tức thay đổi, dù sao còn có hai mươi ba con ma xếp hàng chờ quay phim đấy, họ không thiếu diễn viên.
Còn quyền lợi à, Chung Cửu Đạo cam kết từ lúc bắt đầu quay cho đến lúc chiếu phim, mỗi tháng anh sẽ đốt tiền vàng và đồ họ thích, còn định kỳ cúng vài thức ăn của trần gian cho họ. Ngoài thím Dương ra, con ma còn lại không có kỹ năng nấu cơm, thím Dương làm thì họ vẫn không dám ăn. Đói mấy chục năm, đôi mắt cũng đói đến xanh, à, có hơi không giống đói, từ khi bắt đầu chết thì mắt đã xanh rồi.
Có vài ác ma được voi đòi tiên, ví dụ như ma nữ mặc âu phục Phó Nguyệt còn định mặc cả với Chung Cửu Đạo. Cô ta muốn chút pháp lực và máu thuần dương thiên sư của Chung Cửu Đạo, bị anh lấy bùa lửa dạy dỗ một giờ, còn cảnh cáo nếu cô ta tái phạm, anh sẽ thay đổi người diễn vai con gái, khiến cô ta ngoan ngoãn đi làm công nhân dệt vải.
Giá trị sức mạnh của Phó Nguyệt cao nhất biệt thự, hơn nữa đầu óc cũng khó dùng nhất. Người đầu tiên gây hấn với Chung Cửu Đạo chính là cô ta, bây giờ người đầu tiên dám xin máu thuần dương cũng là cô ta, cái tính này đi làm diễn viên thì Chung Cửu Đạo cũng rất lo lắng.
Thế là Chung Cửu Đạo vung bút, viết trên hợp đồng là "đạo diễn có quyền thay đổi diễn viên bất cứ lúc nào", cũng âm thầm khích lệ những diễn viên dự bị không được chọn trúng khác, bất kỳ lúc nào cũng có thể tố cáo diễn viên ma hành động không tuân theo hợp đồng, tố cáo thành công thì đổi diễn viên. Cho dù không thành công, chỉ cần tình huống là thật, cũng có thể cho một vai phụ ló mặt.
Sau khi chuẩn bị xong hợp đồng ký kết với bầy ma, Chung Cửu Đạo lại tìm hợp đồng dùng cho diễn viên con người bình thường trong máy tính, viết "diễn xuất vì tình hữu nghị không cát-xê" ở chỗ cát- xê, rồi tự giả các diễn viên để ký tên.
Chung Cửu Đạo làm xong hai loại hợp đồng thì hơi than thở, là thiên sư, anh không chỉ không trừ ma, mà còn dùng ma quay phim; là đạo diễn, cuộc đời đạo diễn mới bắt đầu, anh đã đi lên con đường dùng phi nhân loại đóng phim không lối về, thật sự là không tận tụy với bất cứ một nghề nào.
Cho tới bây giờ, anh cũng chỉ có thể dốc hết sức quay phim cho tốt, nộp một bài thi khiến mọi người hài lòng.
Chung Cửu Đạo lo lắng mà ôm một xấp hợp đồng đi ra khỏi phòng xem phim, đúng lúc đụng phải Lạc Hòe đi loanh quanh trước cửa phòng, mấy tờ hợp đồng cho người xem ở phía trên rơi xuống.
"Xin lỗi xin lỗi!" Lạc Hòe vội khom người nhặt mấy tờ hợp đồng: "Tôi, tôi đi thăm quan biệt thự, nơi này thật sự rất lớn và rất đẹp!"
Lạc Hòe đưa hợp đồng cho Chung Cửu Đạo, dưới ánh mắt nghiêm túc của anh, cậu từ từ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Với, với lại, tôi hơi đói, tôi biết phòng bếp có thức ăn nên tự làm thử một chút, nhưng không thành công. Tôi đến tìm thím Dương, nghe thấy chỗ này có tiếng động, bèn tới thử vận may. Tôi, tôi có gõ cửa!"
Vì đề phòng âm thanh trong phòng xem phim truyền ra bị người ta nghe thấy, Chung Cửu Đạo đã đặt bùa cách âm, không chỉ âm thanh bên trong không truyền ra, tiếng gõ cửa bên ngoài cũng không truyền vào.
Anh cũng tin Lạc Hòe không nói dối, bởi vì hơi thở người sống trên cơ thể Lạc Hòe rất nặng, nếu đợi ở cửa phòng xem phim quá lâu, ba mươi ba ác ma bên trong cũng không phải loại ăn chay, sẽ sớm phát hiện sự tồn tại của cậu. Chỉ có Lạc Hòe vừa đến trước cửa phòng xem phim, đúng lúc Chung Cửu Đạo mở cửa đụng phải cậu, mới không bị ác ma nhận ra cậu đứng ở bên ngoài.
Thời gian đã khoảng giữa trưa, quả thật nên đói rồi, bản thân Chung Cửu Đạo cũng cảm thấy dạ dày vang "ọt ọt".
Hôm qua Tiền Đa Quần ngộ độc thức ăn, thế là sau khi Chung Cửu Đạo mua nguyên liệu nấu ăn mới thì cũng không dám để người ngoài đụng vào, anh tự làm cơm trưa và cơm tối, còn bày trận bùa bảo vệ thức ăn, tránh bị các ác ma chấm mút.
Lạc Hòe cho rằng thức ăn ngon mà anh ăn hôm qua do thím Dương làm, thật ra là đạo diễn Chung tự nấu. Nếu là thím Dương làm, anh đã sớm bị đưa đến ICU rồi.
Hôm nay Chung Cửu Đạo bận xem thử vai nên quên thời gian, Lạc Hòe đói bụng quá nên phải tự xuống bếp, đáng tiếc cậu không giỏi nấu ăn, suýt nữa đốt phòng bếp.
Thật sự là suýt đốt phòng bếp, Lạc Hòe không biết dầu ăn nên đun bao lâu, rót dầu vào nồi rồi bật bếp đợi dầu nóng, đợi một lúc thì dầu trong nồi bốc cháy, dọa cậu luống cuống tay chân.
May mà Lạc Hòe có hiểu biết an toàn phòng cháy chữa cháy cơ bản nhất, không dùng nước dập lửa, mà là dũng cảm dùng nắp đậy nồi dầu đang cháy, thành công tắt lửa.
Sau một cơn hoảng sợ, Lạc Hòe ngoan ngoãn tắt điện và bếp ga, vừa chưa bình tĩnh vừa chột dạ mà tìm người khắp nơi.
Giờ gặp Chung Cửu Đạo thì hốt hoảng,