"Thầy thuốc như mẹ hiền, ta là lấy tâm thầy thuốc giúp ngươi trị thương, cái gì không được động vào, ngươi làm sao nghĩ bậy bạ như thế a!"
"Ngươi.."
"Ta.."
Ngô Phong nói lời nghĩa chính, mặt không đỏ tim không đập.
Thiếu nữ kinh nghiệm sống chưa nhiều, nên Ngô Phong, người đã hai đời làm người, từng chữ từng chữ một, cuối cùng nhắm mắt làm ngơ dứt khoát không để ý tới hắn.
Ngô Phong nghĩ trêu chọc nàng thật vui, thấy nàng nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Kể cho nàng nghe chuyện ma trên đường ta đi cản thi nhé!"
Thiếu nữ một tay đẩy hắn ra và lấy tay che lỗ tai: "Không muốn! Ta không nghe, ta không nghe!"
"Được rồi, đùa ngươi chơi, yên tâm ngủ đi, bọn hắn sẽ không đuổi tới chỗ này đâu, có việc liền gọi ta, ta đi ngủ, ngươi nếu là lạnh liền hướng đống lửa kia dựa vào a."
Ngô Phong nói xong liền trở lại bên đống lửa.
Thiếu nữ chỉ dám nhắm mắt lại khi nghe thấy tiếng ngáy của hắn, nhưng nàng luôn đề cao cảnh giác, nếu có gió thổi cỏ lay sẽ giật mình thức dậy ngay, sau vài lần nàng dần thả lỏng cảnh giác và ngủ thiếp đi bên gốc cây.
Sáng sớm, thiếu nữ thức dậy, thấy bên cạnh có đặt một cành cây thô to, còn cả hồ lô cùng với bánh, thấy hắn ta vẫn ngồi bên cạnh đống lửa mắt nhìn phong thư trong tay, nàng không khỏi chạnh lòng.
Cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm hắn, nàng nhỏ giọng hô: "Cái kia..
cảm ơn ngươi.."
"Thức dậy rồi à, bên trong hồ lô là nước suối, nếu khát hãy uống nó".
Thiếu nữ cũng thực sự khát nước, nàng cầm lấy hồ lô uống từng ngụm lớn.
Nhìn thấy nàng uống nước, Ngô Phong cười xấu xa: "Có ngon không? Ta hạ thuốc mê rồi."
"Ọe.."
"Được rồi, đùa ngươi chơi."
Ngô Phong đang nói đùa khá vui, cũng cảm thấy thú vị khi trêu chọc loại ngốc bạch ngọt này.
Sau đó, hắn ta tiếp tục nhìn phong thư, là của người béo chủ quán.
Thư là do một cái công công viết, đại khái ý là bỏ thuốc mê mấy cái Cẩm Y Vệ rồi diệt khẩu, do tra hỏi ra tin tức bất lợi đối công công, để hắn cẩn thận, muốn cầu một cái nho nhỏ chức quan.
Hộp đen bên trong có hai tấm ngân phiếu một ngàn lượng, còn có một khối lệnh bài của Cẩm Y Vệ được rèn đúc bằng hắc thiết.
Đây thật đúng là Ngựa không ăn đêm thì không mập, người không có tiền phi nghĩa thì khó giàu.
Ngô phong đem ngân phiếu kiểm tra tốt, loay hoay với cái lệnh bài, lệnh bài đưa tới thiếu nữ chú ý.
"Cái kia..
đại ca có thể cho ta mượn nhìn một chút được không?"
"Ta không gọi là đại ca, ta tên là Ngô Phong, nàng cũng có thể gọi ta là pháp sư."
"Pháp sư, có thể đem khối lệnh bài đó cho ta mượn được không?" Thiếu nữ có vẻ rất thích thú với khối lệnh bài.
"Ta có thể để cho nàng xem, nhưng nàng có phải hay không cũng nên giới thiệu về bản thân mình đi? Nàng biết mọi thứ về ta.
Nhưng ta không biết gì về nàng.
Một người con gái tại sao nửa đêm, nàng lại đến rừng ô tùng? Còn có một đám người đuổi theo"
Bị một nhóm người truy đuổi ngày hôm qua, Ngô Phong quả thực có chút tò mò về thân phận của thiếu nữ.
Thiếu nữ cúi đầu do dự một lúc, cảm thấy hắn ta không giống người xấu, đối với chính mình rất tốt, vì vậy nàng lên tiếng: "Được rồi, nhưng ngươi phải giữ bí mật cho ta."
Ngô Phong nhẹ gật đầu.
"Đầu tiên cám ơn ngươi đã cứu ta, ta gọi Bạch Thiến, là con gái của Cẩm Y Vệ, tôi từ kinh thành đến, mặc thành dạng này là bởi vì ta đào hôn, ta không muốn gả đến Hắc Phong trại..
Cũng không muốn gả cho một cái kẻ ngu.."
Ngô Phong nghe xong rất kinh ngạc: "Cha ngươi là làm quan tại sao muốn gả ngươi đến ổ trộm cướp a? Thân phận chênh lệch cũng quá cách xa đi.."
Bạch Thiến thở dài: "Không có cách nào, ta cũng không nghĩ, nhưng đó cũng không phải ta có thể quyết định.
Cẩm Y Vệ cùng Đông xưởng một mực thủy hỏa bất dung, mà lại Đông xưởng thế lực quá lớn, trong triều quan viên cũng không dám gây hấn, Cẩm Y Vệ muốn chống lại Đông xưởng chỉ có thể liên minh với các thế lực bên ngoài triều đình, ta là con thứ, mẫu thân không thương liền đem ta gả ra ngoài.."
Mọi nhà có nỗi khó xử riêng, tiểu cô nương trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh giành quyền lực
Vì tranh giành quyền lực mà cùng trộm cướp thông hôn, quả thực khiến Ngô Phong có chút khó lý giải, Hắc Phong trại nhiều nhất cũng chính là cái trại, làm sao thế lực như thế lớn? Béo chủ quán liền đi ngang qua đều kiêng kị, nghĩ ra cách đuổi người sống, một cái người làm quan dùng cái gì lôi kéo không được, nhất thiết phải dùng nữ nhi của mình..
Bất quá Cẩm Y Vệ làm Hoàng đế con mắt, trải rộng khắp cả nước, đã làm