Tiêu Nhã cụp mắt xuống, giọng nói xa cách, không mang theo tí cảm xúc nào: “Rất xin lỗi, tôi không quen ngủ chung giường với người khác, tôi sẽ đi thương lượng với tổ chương trình, xem có thể thay đổi sang phòng tiêu chuẩn hay không, thành phòng 2 giường đơn.
”Nói xong, cô ấy vứt hành lý xuống, bước xuống lầu.
Lúc Thời Tiểu Ngư nghe thấy thế thì ngu ngơ ngay tại chỗ.
Vốn dĩ, kiếp trước lúc xem được chương trình này, bởi vì quá tức giận với chuyện xảy ra với Kính Gia Uyên nên cô không xem nghiêm túc.
Mà đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy, đối với những gì đã xảy ra trong đó, ký ức của cô cũng không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng khi Tiêu Nhã nói cô ấy không hài lòng với căn phòng, cô đột nhiên nhớ ra.
Trong các chương trình kiếp trước, tổ chương trình đã đưa ra loại phòng tương tự như này.
Môi trường trong phòng cũng giống như bây giờ, chỉ là Thời Tiểu Ngư quá yếu đuối, nhìn thấy mình phải ngủ chung với người nổi tiếng khác nên đột nhiên kích động.
Đêm đó, Thời Tiểu Ngư làm ầm ĩ một trận, luôn nhấn mạnh việc mình phải có phòng riêng.
Hơn nữa quy tắc của tổ chương trình cũng rất rõ ràng, hôm nay đặt hai phòng đã là phúc lợi cho bọn họ, nếu như lại đặt thêm một phòng nữa thì sẽ phải lấy từ kinh phí ngày mai của bọn họ ra.
Bọn họ không thể thương lượng, Kính Gia Uyên đứng ra đưa ra giải pháp cuối cùng.
Anh để Thời Tiểu Ngư ngủ trên giường của mình, còn anh ngủ trên ghế sô pha trong sảnh cả đêm.
Nghĩ đến đây, trái tim Thời Tiểu Ngư đột nhiên thắt lại, nỗi đau đớn chợt lóe lên.
Vì sự cố căn phòng vào ngày đầu tiên, dường như là khúc dạo đầu cho cả chuyến đi tiếp theo.
Ngay từ ngày đầu tiên, thần tượng của cô đã không thể nghỉ ngơi thật tốt.
Mà lịch trình tiếp theo, mỗi một cái đều cực kỳ dày đặc, điều này càng khiến Kính Gia Uyên kiệt sức đến mức đổ bệnh nặng.
Vốn dĩ cô cho rằng bây giờ cô thay thế Thời Tiểu Ngư yếu ớt ban đầu kia