Nghe được câu này, đôi mắt Thời Tiểu Ngư sáng lên.
Cơm chiên trứng, đương nhiên dùng cơm đã được để qua đêm là tốt nhất, cô không thể chuẩn bị trước, mà bà chủ nhà đã chủ động đề nghị như vậy, Thời Tiểu Ngư lập tức không ngừng cảm ơn.
Cô nhận chỗ cơm để qua đêm của bà chủ, trở về phòng.
Hy vọng món cơm chiên trứng lần này, anh sẽ thích.
Khi cô quay về phòng, Tiêu Nhã đã thức dậy, đang đắp mặt nạ.
Khi nhìn thấy Thời Tiểu Ngư cầm theo nguyên liệu nấu ăn quay về, cô ấy biết rằng cô ấy đã ra ngoài mua đồ từ sáng sớm, phấn khích đến mức, suýt làm rơi chiếc mặt nạ xuống.
Cô ấy nhanh chóng mặc lại, nhìn Thời Tiểu Ngư, lắp bắp nói từng chữ không rõ: "Tiểu Ngư, sáng nay em làm món gì vậy?"“Cơm chiên trứng.
” Thời Tiểu Ngư giơ nguyên liệu nấu ăn trong tay lên nói.
Tiêu Nhã sửng sốt một lúc, sau đó vô thức kéo mặt nạ xuống một chút, mặt nạ lại bị kéo hẳn xuống.
Tiêu Nhã: ! Cô không có tâm trạng tiếp tục đắp lên lại nữa, ném mặt nạ vào thùng rác, nhanh chóng đi rửa mặt, rồi đến bên cạnh Thời Tiểu Ngư.
"Tiểu Ngư, tối hôm qua cháo gà xé nấm ăn rất ngon, hôm nay không làm nữa sao?" Tiêu Nhã khẽ nhíu mày, mang theo chút chờ mong cùng chút tiếc nuối nói.
Ở ngay trước mặt ống kính, Thời Tiểu Ngư không thể giải thích được chuyện tối qua Kính Gia Uyên đã không ăn.
Cô đành phải nói: “Tối hôm qua vừa ăn cháo gà xé nấm, vẫn nên đổi món thì tốt hơn.
”Vừa nói chuyện, Thời Tiểu Ngư vừa bắt đầu bóc tôm.
Tiêu Nhã nhìn những nguyên liệu nấu ăn mà Thời Tiểu Ngư mua về, cũng không tiện nói thêm lời nào nữa, chỉ hơi nhíu mày, lộ ra vẻ lo lắng.
Tối hôm qua ăn xong hai bát cháo kia vào bụng, cô ấy đúng là đã thấy rất thỏa mãn.
Đến nỗi sáng nay khi thức dậy, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về hương vị cháo gà xé nấm đêm qua.
Theo góc nhìn của cô ấy, để có thể nấu được món cháo ngon như vậy, chắc hẳn