Kiếp trước, cô lớn lên trong quán ăn nhanh do bà mở từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học liền trực tiếp tiếp quản quán ăn nhanh, cho nên có thể nói cô chưa từng rời khỏi thành phố kia.
Lại càng không cần phải nói đến nơi đây, tha hương ở một đất nước Nepal kỳ lạ, hai bên đường có đủ loại cửa hàng thủ công mỹ nghệ, đi lướt qua tháp Phật màu trắng khổng lồ ở góc phố, các hình chạm khắc trên tòa nhà, dòng người xếp hàng dài để đến làm lễ trước điện thờ, tất cả đều khiến cô thích thú.
Từ chỗ ở đến Quảng trường Durbar, chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Ba người dọc đường đi đều trò chuyện, nhìn phong cảnh chung quanh, cũng không cảm giác được đoạn đường dài này bao nhiêu.
Sau khi đến quảng trường Durbar, cả ba mua vé vào cửa với giá 3.
000 rupee, rồi tiến vào quảng trường.
Durbar, có nghĩa là cung điện trong tiếng Nepal, thậm chí còn là nguồn gốc của địa danh Kathmandu.
Bước vào Quảng trường Durbar, ba người họ bị rung động bởi vô số ngôi đền nằm rải rác xung quanh quảng trường.
Mỗi ngôi đền là một tòa tháp ba tầng, có các bậc thang cao đi lên, các bức tượng sống động như thật được chạm khắc trên đỉnh đền, cửa ra vào, cửa sổ và dưới mái hiên.
Lúc này là sáng sớm, ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi quảng trường, cả quảng trường thậm chí còn bị bao phủ bởi một làn sương nhẹ, cực kỳ đẹp mắt.
Điều ngạc nhiên nhất đối với ba người họ chính là họ, vốn tưởng chuyện chụp hình với chim bồ câu ở Quảng trường Durbar sẽ phải khó khăn một phen nhưng không ngờ khắp nơi đều có đàn bồ câu, tiếng kêu "u u u" có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi.
"Còn có rất nhiều chim bồ câu này.
" Thời Tiểu Ngư vô thức nói.
“Chúng ta hãy hoàn thành nhiệm vụ trước nhé?” Tiêu Nhã nhìn khung cảnh xung quanh, đề nghị.
Mặc dù bây giờ họ