Vận may của bọn họ tốt mới gặp được, nếu không cho dù đặc biệt tới xem, cũng chưa chắc có được vận may như vậy.Ba người bọn họ đến Đền thờ nữ thần Kumari, nơi đây có nhiều người chờ đợi hơn, ngoại trừ du khách, còn có một lượng lớn tín đồ địa phương.Lúc này, xung quanh đám người đột nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đề ngẩng đầu nhìn lên, nín thở.Thời Tiểu Ngư cũng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một cô bé chừng bốn, năm tuổi xuất hiện trước mắt mọi người ở chỗ bệ cửa sổ bằng gỗ chạm trổ tinh xảo.Cô bé trang điểm rất đậm, mặc trang phục tôn giáo màu đỏ, cô đứng trước cửa sổ nhìn xuống dòng người bên dưới.Ánh mắt của cô bé rất bình tĩnh, không, cũng không nên nói là bình tĩnh, mà là một kiểu hờ hững, không có bất kỳ cảm xúc nào mà một đứa trẻ ở độ tuổi này nên có, bất kể là vui vẻ, hay là buồn bã.Thời Tiểu Ngư nhìn thấy cô bé này, trong lòng cô có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.Cô bé chỉ ở bên cửa sổ trong ba phút rồi lại biến mất.Sự hối hả và nhộn nhịp trên quảng trường lại được khôi phục lần nữa.Thời Tiểu Ngư thì thầm nói: "Tại sao một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, trên mặt lại không có bất kỳ biểu cảm nào chứ?"Kính Gia Uyên đứng bên cạnh cô, nghe được lời của