Tiếng Anh của Thời Tiểu Ngư không tốt, thế nhưng vì không có đủ vốn tiếng Anh để nói chuyện, cô khoa chân múa tay với tài xế taxi, hai người nói tiếng Anh đều không trôi chảy, lại hợp nhau đến lạ, họ dùng những từ ngữ què quặt đơn giản, để tranh cãi nảy lửa.
Trong lúc giằng co, một bước cũng không nhường.
Cuối cùng, sau một hồi giằng co, người lái xe đã bị đánh bại: "Ok, ok, three hundred.
"Đôi mắt của anh ấy thậm chí còn lộ ra mấy phần thất bại.
Sao mà vụ mua bán này khó vậy chứ, sao mà cô gái xinh đẹp kia vừa bắt đầu trả giả đã mạnh mẽ như vậy chứ.
Than ôi, cuộc sống không dễ dàng, người tài xế thở dài.
Cuối cùng sau khi thương lượng giá cả xong, tài xế lái xe theo hướng Bảo tháp Boudhanath.
Khóe miệng Thời Tiểu Ngư có hơi khô khốc, nhưng ít nhất cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền, với số tiền tiết kiệm được, dù có thế nào cũng có thể mua được nhiều đồ ăn ngon.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Tiểu Ngư thấy rất vui vẻ.
Nhưng lúc này Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã nhìn Thời Tiểu Ngư, như thể mới là lần đầu tiên quen biết với cô.
Chuyện này…Tâm trạng Tiêu Nhã phức tạp giơ ngón tay cái lên với Thời Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, em đúng là trâu bò.
"Đây là một lời khen ngợi từ tận đáy lòng, theo cách nhìn của Tiêu Nhã, mặc cả là một ván cược dùng cả IQ và EQ, điều này thực sự nằm ngoài tầm khống chế của người bình thường.
Kính Gia Uyên cũng quay đầu lại từ hàng ghế trước, khen ngợi: "Đỉnh thật đấy.
"Mà khuôn mặt của Thời Tiểu Ngư, bộp một cái lập tức đỏ bừng.
Xong rồi! Vừa rồi quá tập trung vào việc mặc cả, mà quên mất thần tượng vẫn luôn chú ý suốt thời gian đó, chuyện này! hình tượng của cô còn có thể cứu vãn được không?"Định! tiết kiệm chút tiền thôi.
" Thời Tiểu Ngư có hơn khẩn trương, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Chuyện này có dáng vẻ hơi khẩn trương bứt rứt, không thể nhìn ra tí ti nào, mới vừa rồi, cô bằng sức của một mình mình, mặc cả xuống được tận 700 rupee.
Sự tương phản so với trước đây, Tiêu Nhã sửng sốt, rồi bật cười: "Tiểu