Thời Tiểu Ngư có vô số câu trả lời trong đầu, cuối cùng quyết định đến địa điểm, xem nguyên liệu nấu ăn trong chợ thức ăn rồi lại nói.
Có nguyên liệu nấu ăn nào tươi, thì mua nguyên liệu nấu ăn đó.
Tùy thuộc vào nguyên liệu nấu ăn, rồi quyết định sẽ làm món gì.
Nghĩ như vậy, bước chân của Thời Tiểu Ngư không nhịn được tăng nhanh thêm mấy phần.
Hai người rất nhanh đã đến chợ bán thức, vừa đi đến cổng ra vào của chợ bán thức ăn, Kinh Gia Nguyên đã ngửi thấy một mùi cực kỳ gay mũi.
Anh khẽ nhíu mày, nhìn về phía cửa ra vào của chợ bán thức ăn.
Hầu hết các chợ bán thức ăn đều không được sạch sẽ cho lắm, ở đây cũng vậy, rau củ bị thối, bị bể vứt dưới một góc dưới đất, tạo thành một đống rác nhỏ.
Hiện vẫn còn cách một khoảng, nhưng mùi gay mũi khó ngửi kia, đã khiến Kính Gia Uyên hơi khựng bước chân lại.
Anh theo bản năng nhìn Thời Tiểu Ngư ở bên cạnh, phần lớn ngôi sao nhất định chưa từng tới nơi như vậy, anh chỉ mới đứng ở đây thôi, đã cảm thấy mùi gay mũi kia có hơi khó chịu, huống chi còn là một nữ diễn viên như Thời Tiểu Ngư.
Anh vừa định mở miệng, đề nghị nếu không chấp nhận được, thì có muốn đổi chỗ khác hay không.
Nhưng lại thấy tốc độ bước chân của Thời Tiểu Ngư tăng nhanh hơn mấy phần, trong mắt thậm chí còn có vẻ sáng rực.
Đôi mắt Kính Gia Uyên hiện lên mấy phần sâu thẳm, không mở miệng nói gì, đi theo Thời Tiểu Ngư vào chợ bán thức ăn.
Mùi gay mũi kia vẫn như cũ, thậm chí anh còn hơi nín thở.
Nhưng khi ánh mắt anh rơi vào người Thời Tiểu Ngư, tất cả những gì nhìn thấy cũng chỉ là sự tập trung.
Cô dường như không thèm để ý đến hoàn cảnh, mùi vị xung quanh, tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào trên nguyên liệu nấu ăn ở trước mặt.
Con tôm của buổi chiều quả nhiên không tươi được như buổi sáng, rau dưa buổi chiều cũng không tươi ngon mọng nước như buổi sáng! Thời Tiểu Ngư cũng nhìn sang, nhanh chóng kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, xem có tươi hay không, có đáp ứng yêu cầu của cô hay không.
Cô đi hết quầy này đến quầy khác, nguyên liệu