Nguyên Gia Khánh sẽ không bao giờ quên khi em trai biết chân mình vì không có tiền chữa trị có khả năng sẽ không tốt lên được, sau này có thể cả đời sẽ giống như người què trên tv, buổi tối nằm bên cạnh cậu khóc thút thít.
"Anh à, sau này em không còn được đi câu cá với anh nữa sao? Sau này em sẽ không được đi học nữa sao? Các bạn cùng lớp sẽ không chơi với em nữa vì em là một kẻ què..."
Nguyên Gia Khánh lau mặt một cái, cậu sẽ không để chuyện này xảy ra, cậu nhất định sẽ kiếm đủ tiền chữa khỏi bệnh cho em trai!
Thật ra ban đầu chân của Nguyên Gia Bảo chỉ là bị té nhẹ, cậu bé nghĩ mẹ bận rộn như vậy nên không nói với bà, nói không chừng qua mấy ngày bản thân sẽ tốt thôi nhưng không ngờ có mấy tổn thương không thể kéo dài càng kéo càng nghiêm trọng hơn.
Đợi đến khi mẹ Nguyên phát hiện điều gì đó không ổn, Nguyên Gia Bảo đã đau đến khó đứng xuống đất nhưng cậu bé vẫn cố nhịn đau nói với mẹ không sao, qua hai ngày nữa sẽ ổn.
Mẹ Nguyên thấy cậu bé đi một bước vẻ mặt đều tái đi một phần, lập tức đưa cậu bé đến bệnh viện công lập trong thị trấn, bởi vì nghe nói bệnh cảm nhỏ ở bệnh viện công cũng phải trên trăm, nhà nghèo không đi nổi cho nên bà tìm đến bệnh viện tư nhân quy mô không phải đặc biệt lớn cũng chính là phòng khám dỏm.
Bác sĩ cũng không nói cái gì trực tiếp kêu bà làm giải phẫu.
Mẹ Nguyên là một người phụ nữ nông thôn, bệnh viện lớn nhất từng đi qua là bệnn viện thị trấn, một chút kiến thức y học cơ bản cũng không hiểu, chứng kiến com trai đau dữ dội như vậy, bà cảm thấy nhất định rất nghiêm trọng, lập tức lấy toàn bộ tiền tiết kiệm làm giải phẫu.
Thế nhưng sau phẫu thuật mới là sự khởi đầu của ác mộng.
Chân của Nguyên Gia Bảo không thuyên giảm mà ngày càng nghiêm trọng hơn, Nguyên Gia Bảo bị nhiễm trùng bởi vì điều kiện phẫu thuật và thuốc men thấp kém.
Các cơ bắp phẫu thuật qua nhanh chóng sinh mủ mục rữa khiến cho Nguyên Gia Bảo ngay cả ngủ đều ngủ không được.
Mẹ Nguyên đi tìm bác sĩ kia hai lần, lần nào bác sĩ cũng bảo thời gian hồi phục của ca mổ vẫn chưa qua, chỉ cần uống thuốc liền tốt nhưng đến lần thứ ba thì bệnh viện đã là người đi nhà trống.
Mẹ Nguyên thế mới biết mình gặp phải bác sĩ lòng dạ hiểm độc bệnh viện chui.
Lau khô nước mắt rồi bế Nguyên Gia Bảo đến bệnh viện thị trấn, bác sĩ xem xong mắng bà rất nặng lời, vốn dĩ chân của Nguyên Gia Bảo thương thế bình thường do cậu bé không chú ý tu dưỡng cho nên vẫn luôn không khá lên, kết quả hiện tại quá tốt bị mẹ Nguyên đưa tới bệnh viên chui, trực tiếp xảy ra vấn đề lớn.
Nhân tiện nói bệnh viện thị trấn không có điều kiện phải lên bệnh viện lớn trong thành phố chữa trị.
Khi vội vã lên thành phố, bác sĩ sau khi nhìn qua bảo có thể điều trị được nhưng vẫn phải mổ.
Và vì chân của Nguyên Gia Bảo đã bị chấn thương một lần vẫn chưa hồi phục nên bác sĩ kê một số loại thuốc để điều trị vết thương bị nhiễm trùng, chờ điều dưỡng một thời gian thì tới làm phẫu thuật.
Thế nhưng phẫu thuật trước đó đã tiêu hết tất cả tiền trong nhà, sau đó thuốc men và chẩn đoán chữa trị cũng đã tiêu hết bảy tám phần tiền thừa còn lại, còn vay mượn bạn bè người thân không ít tiền.
Bác sĩ nói, chi phí mổ không nhiều, chỉ cần bốn nghìn.
Thế nhưng bọn họ lấy bồn nghìn nhân dân tệ ở đâu?
Cũng may Nguyên Gia Khánh đã trưởng thành đến công trường bán mạng làm việc vất vả hai ba tháng, trả hết tiền nợ cho người khác, tiền chữa bệnh cho em trai cũng vừa đủ, một người miễn cưỡng nuôi sống được cả gia đình.
Thời gian thấm thoát trôi qua hai giờ, tính toán thời gian một lát mẹ Nguyên và em trai cũng nhanh đến, cậu nhìn nhiệt độ bên ngoài vẫn như cũ giống một cái lò hấp, cậu cắn môi bỏ ra sáu đồng tiền mua hai chai nước, chuẩn bị một lát cho mẹ và em trai giải khát.
Tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài phòng chờ vang lên, Nguyên Gia Khánh cũng nghiêng người ra nhìn, đó là xe đưa đón của bọn họ.
Sau khi mọi người trong xe xuống xe, mẹ Nguyên mới cõng Nguyên Gia Bảo xuống, vừa xuống xe Nguyên Gia Khánh đã ôm Nguyên Gia Bảo trên lưng xuống đặt lên ở phía sau lưng cậu.
Lần lượt đưa hai chai nước cho mẹ và em trai, thấy ánh mắt