Nhưng mà nơi này lại có gần 100 cân rau quả, trung bình mỗi cân bán ba đồng, hôm nay có thể kiếm được ba trăm rồi, Nguyên Gia Khánh cảm thấy còn khá lời.
Mới bảy giờ, trên đường đã có thêm rất nhiều người.
Nhiều nông dân tản mác nhìn thấy Nguyên Gia Khánh mới sáng sớm đã tới chiếm vị trí giống như là bị kích thích, vội vàng hấp tấp chiếm chỗ, có thôn còn đặc biệt gọi những người trong thôn cũng ới bán rau, nói cho bọn họ mau chóng đến, tối nay sẽ không có chỗ.
Cứ như vậy hôm nay nông dân rải rác đến bán rau quả rất tích cực, vị trí tốt đã nhanh chóng bị chiếm hết mà ngay cả hai bên trái phải chợ rau ven đường cũng bị người ta chiếm hết.
Cho nên khi xe của Nguyên Kiến Đảng từ từ chạy tới, ban đầu còn nghĩ rằng vẫn chưa quá muộn còn có thể giành được một chỗ tốt nhưng khi nhìn thấy tình hình ở chợ bán thức ăn, trực tiếp kinh ngạc đến ngây người phanh xe lại.
"Làm sao vậy, sao đột nhiên dừng lại?"
Phùng Thành Anh ngồi ở sau mui xe, suýt chút nữa đã bị hắn phanh lại khiến đầu bị đụng.
"Không còn chỗ nào tốt."
Không có chỗ tốt thì sao? Ước chừng đến muộn một chút thì ngay cả chỗ cũng không còn.
Mặc dù Nguyên Kiến Đảng không biết tại sao những người bán rau quả khác hôm nay lại tích cực như vậy nhưng sau khi tức giận cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận, hắn ta không có khả năng đuổi người ta đi.
Nguyên Kiến Đảng chỉ có thể tiếp tục lái xe, khi lái xe đến bãi đậu xe phía sau chợ, tình cờ nhìn thấy dưới chân có chỗ bày quầy bán hàng, đành ngừng xe tại đây, kêu Phùng Thành ANh cũng xuống xe theo.
Phùng Thành Anh nhảy xuống, chưa từ bỏ ý định lôi kéo Nguyên Kiến Đảng đi về phía trước xem còn nơi nào để bày quán bán hàng không nhưng lại thấy hai người rõ ràng không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Tại sao bọn họ lại ở chỗ này!?"
Nguyên Gia Khánh và mẹ Nguyên ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ mang từ trong nhà tới, hai người cúi đầu nói chuyện, hơn nữa trước mặt còn bày một đống đồ ăn, rõ ràng giống như bọn họ đang bán rau quả.
Phùng Thành Anh duỗi ngón tay chọc Nguyên Kiến Đảng chỉ về hướng Nguyên Gia Khánh hơi giật mình nói không ra lời.
Nhưng Nguyên Kiến Đảng như thế nào biết hai mẹ con Nguyên Gia Khánh trong hồ lô bán cái gì, nhìn qua nhìn lại không có chỗ để bày bán chỉ có thể bực bội kêu Phùng Thành Anh quay về.
Mặc dù Phùng Thành Anh cũng đi theo hướng xe, vừa đi vừa nhìn lại mẹ con Nguyên Gia Khánh ở phía xa.
"Dọn tới đây đi, hôm nay bán ở chỗ này."
Cuối cùng Nguyên Kiến Đảng tìm được chỗ, quyết định hôm nay bán ở chỗ này.
Vị trí nơi này thật sự không tốt lắm, thậm chí có thể nói rất tệ.
Gần bãi đậu xe chợ, cách cửa trước chợ chừng năm mươi sáu mét, ngoài ông lão ăn mày thì sẽ có những người nào đến nơi này mua.
"Ở đây? Ở đây thậm chí cả ma cũng không đến."
Phùng Thành Anh nhìn mảnh đất trước mặt, tuy lớn nhưng sẽ không có ai đi qua thì có ích gì? Lập sạp ở đây cho tới trưa mà bán được một cân coi như là thắp nhang cầu nguyện đi.
"Vậy bà nói đi nơi nào? Chúng ta vừa rồi không phải đi xem sao? Chỗ nào còn có thể chiếm hả!"
Nguyên Kiến Đảng ghét nhất có người phản bác lại mình, lập tức không nể mặt mũi lớn tiếng quát mắng Phùng Thành Anh: "Nếu như có thể tìm được chỗ tốt thì tôi ngu đến mức chọn chỗ này sao?"
"Ông, ông nói chuyện đang hoàng, gấp cái gì mà gấp, bán ở đây đi."
Phùng Thành Anh co rụt cổ lại nhìn vẻ mặt dữ tợn của Nguyên Kiến Đảng, không dám nói lời nào.
Hai người im lặng quay lại bên cạnh xe, dọn rau thành từng bó nhưng càng dọn, Phùng Thành Anh càng tức giận.
Dựa vào cái gì mà Dương Tố Lan có thể chiếm được vị trí tốt như vậy? Bình thường vị trí kia bọn họ đều không cướp được, thế mà hôm nay bị bà ta chiếm được.
Mà nếu không phải bà ta chiếm được vị trí đó thì bọn họ sẽ không lưu lạc tới mức tới cái xó xỉnh này.
Thật đáng ghét!
Phùng Thành Anh giận dữ ném đống rau xuống đất, thừa dịp Nguyên Kiến Đảng quay trở lại xe để lấy cân thì bà ta lặng lẽ quay người rời đi.
Bà ta cũng không phải hành động theo cảm tính, xé nát mặt mũi với Dương Tố Lan ngay tại chỗ.
Đúng hơn là bà ta vừa nhìn thấy chỗ bọn họ chiếm kia, nếu lui lại một chút, người hai nhà rất dễ đang có thể ngồi xuống.
Mặc dù không muốn ăn nói khép nép thương lượng với bà, nhìn ra là Phùng Thành Anh bà đang cầu Dương Tố Lan nhưng