Buổi tối.
Theo thường lệ, trước khi đi ngủ, quản gia sẽ lên xoa bóp chân cho anh để máu được lưu thông, không để cơ bắp uể oải nhanh chóng, mà quản gia sáng nay có việc cần làm nên trở về nhà cũ, thế là xoa bóp giao cho Tạ Hi Nhân tự mình làm.
Trước kia bởi vì chân, quản gia đặc biệt học cách xoa bóp, anh xem quản gia ấn lâu như vậy cũng đã quen, cho nên tự làm cũng không có vấn đề gì.
Xoa bóp dọc theo cơ chân lặp đi lặp lại.
Nếu là người bình thường không có vấn đề gì về chân, sau khi xoa bóp vài phút như vậy, chân sẽ cảm thấy nóng ran, nhưng không biết qua bao nhiêu năm qua Tạ Hi Nhân chẳng có cảm giác gì cả, ngay cả bàn tay của người quản gia cũng không có cảm thấy.
Tạ Hi Nhân vừa yên lặng xoa bóp cho bản thân mình, vừa nghe tin tức hôm nay bằng tai nghe nhưng anh không ngờ sau khi xoa một lúc, anh thực sự cảm thấy chân mình có hơi ấm.
Động tác tay của Tạ Hi Nhân dừng lại, đồng tử anh chợt giãn ra.
Cái cảm giác rõ ràng khi bị chấn thương ở chân chợt có dòng máu nóng chảy qua, có phải là ảo giác không?
Anh không thể tin được bỏ tay ra, nhanh chóng tháo tai nghe ra, ổn định hơi thở nhắm mắt lại tập trung cảm nhận.
Nhưng không biết liệu việc xoa bóp bị dừng lại hay lý do là gì, cảm giác vừa rồi cứ như hoa quỳnh (*), chỉ thoáng hiện trong nháy mắt rồi biến mất không thấy tăm hơi.
(*) Hoa quỳnh hay còn gọi là dạ quỳnh, có tên tiếng Hán là đàm hoa nhất hiện (nghĩa là chỉ nở thoáng qua) thường nở vào khoảng tháng 6, tháng 7, sau 3 – 4 tháng sẽ nở một đợt, hoa nở và tàn đi nhanh chóng chỉ trong 1 – 3 giờ.
Dạ quỳnh thường nở vào ban đêm lúc 8 – 10 giờ tối.
Anh sững sờ một hồi, sau đó vỗ mạnh vào chân mình mà vẫn không cảm nhận được đau đớn.
Quả nhiên!
Đôi mắt của Tạ Hi Nhân trong phút chốc tối đi, nhếch khóe miệng cười khổ, tất nhiên là mình không thể đi đứng bình thường nữa rồi, ngay cả các bác sĩ trong nước và ngoài nước cũng không phải đã nói sao? Không có cách nào tốt hơn là tự đứng lên với đôi chân của mình.
Không còn suy nghĩ tiếp tục xoa bóp, Tạ Hi Nhân tắt đèn nằm ở trên giường, đã rất khuya rồi thì mới ngủ thiếp đi.
!
Mấy ngày sau, Nguyên Gia Khánh biết thêm một món "Canh tổ yến xào".
Cách chế biến món ăn này vô cùng đơn giản, chỉ cần ngâm tổ yến để loại bỏ tạp chất, sau đó cắt quả táo đỏ thành từng sợi nhỏ, cho vào nồi hầm và đun lửa nhỏ trong ba giờ.
Về phần nêm gia vị thì rất đơn giản, chỉ cần nêm thêm một chút muối nhưng điều quan trọng nhất của món ăn này là độ nóng, khi nào thì vặn lửa lớn và khi nào thì hạ lửa lớn, tất cả đều cần phải thực hành đến quen thuộc.
Suy cho cùng tổ yến là một nguyên liệu quý giá nên mỗi lần luyện tập Nguyên Gia Khánh đều đảm bảo làm tốt nhất có thể, rất nhanh sẽ có thể học hành nghề.
Không biết tình trạng của Tạ Hi Nhân có được cải thiện một chút sau khi ăn vịt tám kho lần trước hay không.
Cậu ngày hôm nay cũng mới biết, sức khỏe càng tệ, thể chất càng kém, sau khi ăn uống nước trong không gian hoặc rau trong không gian, ảnh hưởng đối với bọn họ sẽ càng rõ rệt.
Đây là lý do tại sao khi dược thiện Điền gia bán ra dược thiện, đợt khách hàng đầu tiên quay trở lại là các cụ già vì ít nhiều xương khớp họ có vấn đề nghiêm trọng, hầu hết các chức năng trong cơ thể đã bị hoại tử nên gặp phải linh khí trong dược thiện này, chẳng khác nào nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, ngay lập tức có hiệu quả nhanh chóng.
Mà cũng giống như anh hay những người trẻ tuổi khác, linh khí của không gian này chỉ có tác dụng bồi bổ, dưỡng sinh, nhưng có thể dần dần vô hình cường hóa thể lực, cảm giác cũng không rõ ràng lắm.
Mà chân của Tạ Hi Nhân, không cần phải nói, chắc chắn phải thấy hiệu quả rồi.
Nguyên Gia Khánh lấy canh tổ yến đã nấu chín từ trong nồi ra, nhân lúc còn nóng cho vào giỏ tre rồi lại xách lên núi.
Lúc này đã là mười một giờ trưa, còn chưa kịp ăn cơm trưa, Nguyên Gia Khánh đặc biệt chọn khoảng thời