Mẹ Nguyên nở nụ cười: "Nó à, đừng nhìn người lớn như vậy, thật ra giống như một đứa trẻ, hẳn là không có chuyện gì nghiêm trọng, lát nữa sẽ ổn thôi, nói không chừng là thói hư tật xấu của nó, nơi nào lại bị con chọc cho tức giận chứ."
Nhưng Tạ Hi Nhân lắc đầu: "Không, lần này là do con làm sai."
Lúc đó anh theo bản năng muốn cảm ơn Nguyên Gia Khánh, nhưng anh lại quên mất tính cách nhạy cảm của Nguyên Gia Khánh, nên chuyện vừa mới nãy không xử lý tốt mới khiến cậu hiểu lầm.
Nhưng đã đồng ý với Tạ Hi Nhân, sau khi mẹ Nguyên về nhà đương nhiên muốn tìm tới con trai hỏi thăm tình huống.
Cuối cùng, sau khi biết Tạ Hi Nhân lại muốn tặng biệt thự bọn cho họ, bà sững người một lúc, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói cậu nhất định không thể nhận.
Dĩ nhiên Nguyên Gia Khánh biết, nói với một giọng điệu rầu rĩ: "Mẹ nghĩ con là người thế nào?"
Mẹ Nguyên biết tại sao con trai mình lại tức giận như vậy, bà cười ha hả vỗ nhẹ vào đầu cậu: "Cho dù người ta có làm như vậy cũng chỉ là muốn cảm ơn con thôi, con còn tỏ ra nóng nảy quay người bỏ đi thẳng, đúng là tính tình trẻ con."
Nguyên Gia Khánh vô thức muốn phản bác, nhưng sau khi trở về nghĩ lại liền cảm thấy thái độ của mình quả thực có chút quá đáng.
Nhưng lúc đó không biết tại sao, trong lòng lại bốc hỏa.
"Tốt rồi, Tiểu Tạ người ta còn đặc biệt nhờ mẹ xin lỗi con, con cũng đừng tỏ ra tức giận nữa.
Hơn nữa con nên nói rõ ràng với người ta."
Nguyên Gia Khánh khẽ gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà...
A a a!
Sau khi bị mẹ nói như vậy, cậu cảm thấy hành vi trước đó của mình thật ngây thơ!
Nguyên Gia Khánh che mặt, trực tiếp ngã ở trên sô pha, có vẻ như cậu vẫn là đứa trẻ trong miệng Tạ Hi Nhân, mất mặt quá.
Biệt thự.
Khi dì Viên đang dọn dẹp nhà bếp, bà đột nhiên phát hiện ra tổ yến và ức gà mà Nguyên Gia Khánh mang theo ban ngày vẫn chưa bị mang đi.
Bà đoán rất có thể đây là nguyên liệu cho món canh tổ yến xào của Nguyên Gia Khánh.
Không biết có thể để Tiểu Nguyên dạy mình cho mình không, để sau này học được, bà có thể dùng bài thuốc này giúp chữa trị chân cho Tiểu Tạ mỗi ngày.
Tâm động không tốt bằng hành động, dì Viên vào phòng khách gọi điện thoại cho mẹ Nguyên và nói thẳng ý định của bà, cuối cùng còn nói một câu: "Dù sao là bài thuốc nhân gian mà Tiểu Nguyên tìm ra, nếu có gì không nói được thì chị sẽ không hỏi nữa, nếu không có gì kiêng kỵ, Tiểu Nguyên có thể nói cho chị phương pháp cụ thể được không, chị muốn nấu cho Tiểu Tạ một chén khác."
Mẹ Nguyên đưa điện thoại cho Nguyên Gia Khánh với vẻ mặt lúng túng mà ngay cả bà cũng biết rằng những nguyên liệu kia hoàn toàn bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, nếu không có linh khí mà Nguyên Gia Khánh đặc biệt thêm vào thì đồ ăn làm ra dù hương vị không khác mấy nhưng tác dụng lại khác nhau rất lớn.
Nguyên Gia Khánh cũng gặp khó khăn, bài thuốc này quả thực rất đơn giản, dạy cho dì Viên thì hoàn toàn có thể làm được, nhưng hiệu quả thì cũng đừng nghĩ tới.Thấy cậu đã lâu không nói chuyện, dì Viên trong lòng chợt hiểu ra, ngượng ngùng xin lỗi cậu: "Tiểu Nguyên, dì Viên nghĩ nhiều rồi, dì hiểu con có chỗ khó xử, dì Viên không hỏi nữa."
Ngay khi nghe thấy giọng nói rõ ràng là ảo não ở đầu bên kia của điện thoại, cậu vô thức kêu lên: "Không phải đâu dì Viên, con có thể dạy cho dì."
Chỉ là không có tác dụng gì mà thôi...
Dì Viên hào hứng không thôi, liên tục nói cảm ơn.
Lời đã nói ra miệng, đương nhiên Nguyên Gia Khánh chỉ có thể kiên trì giao cách làm bình thường cho bà, từng bước một, ngoại trừ những thủ pháp và tâm pháp kia.
Dì Viên rất thông minh lại còn có tài nấu nướng, nghe xong liền hiểu được, cúp điện thoại liền vội vàng vào bếp chuẩn bị làm.
Theo trình tự và các bước mà Nguyên Gia Khánh vừa nêu, dì Viên đã làm thành công món canh gà tổ yến xào trong một lần.
Truyện Dị Giới
Ngửi thấy mùi thơm tương tự như chén hầm mà Nguyên