"Màn hình bị vỡ khá nặng, giá để sửa nó không thấp đâu.
Với lại điện thoại này cũng cũ lắm rồi, cậu không có ý định đổi sang loại mới hơn sao?"- Ông chủ đặt điện thoại của cậu lên bàn.
Trì Lạc lắc đầu, nói:"Bao nhiêu tiền anh cứ sửa đi, tôi sẽ trả cho anh."
Ông chủ nhìn cậu, lấy ra một tờ hóa đơn:"Cậu còn là sinh viên đúng không? Vậy thì tôi giảm cho cậu 30%, lấy của cậu bảy trăm thôi."
Cậu không ngờ mình lại gặp vận may bất ngờ như vậy, cậu cảm ơn ông chủ, theo thói quen bỏ tay vào túi tìm điện thoại để chuyển khoản.
Nhưng sờ mãi chẳng thấy điện thoại đâu cả, lúc này cậu mới nhớ ra nó chính là thứ khiến cậu phải tiêu tiền cơ mà.
Trì Lạc định sử dụng tiền mặt thì Cố Triển Phi đã quét mã QR ông chủ dán trên tường rồi lên tiếng:
"Tôi chuyển rồi, anh xem thử đã nhận được chưa."
Ông chủ kiểm tra xong thì tươi cười báo:"Nhận được rồi, cảm ơn cậu, khoảng ba ngày nữa các cậu quay lại lấy điện thoại nha."
Ra khỏi cửa tiệm thì Cố Triển Phi có điện thoại nên cậu đứng lại chờ anh.
Trì Lạc vô cùng bối rối, đã nói sẽ chia ra một nửa nhưng rốt cuộc người trả tiền lại là anh.
Cậu cứ mãi suy nghĩ mà không để ý đến người kia đã trở về từ lúc nào.
Cố Triển Phi nghe điện thoại xong quay lại, nhìn thấy Trì Lạc đang ngẩn người đến mức anh đến gần rồi mà cậu vẫn không biết.
Anh nhướng mày ghé sát tai cậu, hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Hôm nay Trì Lạc đã giật mình rất nhiều lần và lần này cũng không ngoại lệ.
Cậu lập tức che tai mình lại, mở to mắt nhìn anh.
Cố Triển Phi trông rất thản nhiên, không để lộ bất kì cảm xúc gì giống hệt như ngày thường.
Cậu vội lắc đầu, nói:"Không có gì cả, c-cũng đến giờ trưa rồi, tôi, tôi mời anh ăn cơm nhé? Với cả trả lại tiền cho anh luôn."
"Ăn cơm thì được còn trả lại tiền thì miễn đi."
Trì Lạc vô cùng khó xử, Cố Triển Phi đương nhiên nhìn ra, anh thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ:
"Vậy bữa cơm này cậu mời tôi đi, chúng ta không ai nợ nhau."
Trì Lạc im lặng một lúc mới đồng ý:"Vậy anh chọn nhà hàng đi."
....
Trì Lạc ngồi xuống bàn nhìn Cố Triển Phi gọi món, cậu nhớ rõ rằng mình đã bảo anh chọn nhà hàng đi nhưng tại sao hai người lại ngồi trong McDonalds thế này.
Cậu nhìn anh đi về phía mình, không nhịn được mà lên tiếng:"Tại sao lại chọn chỗ này, anh có thể chọn chỗ khác mà..."
"Cậu không thích ở đây sao?"- Cố Triển Phi ngồi xuống ghế.
"Không phải, nhưng tôi mời anh mà, đâu thể nào chỉ mời những món như thế này."
"Không sao, tôi chọn."
Hai người ngồi ăn hamburger trong im lặng, dáng vẻ của Cố Triển Phi khi ăn quá nghiêm túc nên Trì Lạc không muốn làm phiền anh.
Cùng nhau ăn xong một bữa trưa thì cũng đã đến giờ phải học ca chiều.
Cố Triển Phi tiễn cậu đến cổng trường rồi rời đi:"Cậu vào trường đi."
Trì Lạc gật đầu, hỏi lại:"Anh không vào sao?"
Cố Triển Phi "à" một tiếng rồi đáp:"Chiều nay không có tiết nên tôi đi làm."
Đi làm thêm sao? Trì Lạc lại cảm thấy áy náy nữa rồi.
Anh phải đi làm thêm như thế mà còn bỏ tiền sửa điện thoại cho cậu, Trì Lạc cảm thấy khó xử lắm.
Cố Triển Phi thấy sắc mặt cậu không được tốt nhưng không biết lí do vì sao, anh gãi đầu lấy trong túi ra một que kẹo, đặt nó vào lòng bàn tay của cậu:"Cho cậu cái này."
Không đợi Trì Lạc