Bối Y Tường cảm thấy không khí hôm nay sao mà bức bối thế.
Hứa Dĩ Tranh bình thường nói nhiều đến mức trời có sập cũng chẳng dừng được hôm nay lại câm như hến.
Còn người bình thường có mang mỹ nhân đến bồi rượu cũng không uống bây giờ lại uống rượu như uống nước vậy.
Hắn nhìn qua nhìn lại giữa hai người bạn mình, nhịn không được kéo áo Hứa Dĩ Tranh:"Này, Triển Phi bị làm sao vậy?"
Hứa Dĩ Tranh nhún vai:"Ai mà biết, từ lúc bước ra khỏi câu lạc bộ kịch là cậu ấy như vậy rồi, chắc nuối tiếc vì khoog dược diễn chung với mỹ nhân."
"Mỹ nhân?"- Bối Y Tường thắc mắc.
"Thì Lâm Khuyết Chi đó, hoa khôi khoa bọn tớ."
Bối Y Tường suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Lâm Khuyết Chi là ai, hắn càng thắc mắc hơn nữa:"Nhưng trước giờ cậu ấy có để ý đến cô ta đâu? Sao bây giờ lại tiếc nuối?"
"Ai mà biết, có lẽ thay đổi khẩu vị chăng?"
Cố Triển Phi hoàn toàn không nghe được hai người kia bàn tán gì về mình, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là dáng vẻ người kia thân cận bên cạnh người con trai khác.
Những hành động thân mật đó anh cũng đã từng đạt được nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.
Rượu trong chai đã hết, anh lại cầm lấy một chai khác.
Bối Y Tường nhịn không nổi nữa đành phải tiến đến chặn bàn tay của anh lại:
"Triển Phi à, tớ biết cậu tửu lượng cao nhưng đừng uống để chết như thế, có chuyện gì cậu có thể tâm sự với tụi mình, đừng có ép bản thân như vậy."
Hứa Dĩ Tranh gật đầu phụ họa.
Cố Triển Phi im lặng một lúc mới lên tiếng:
"Nếu...người cậu thích cứ liên tục thân mật với người khác thì sao?"
Phụt!
Bối Y Tường vừa nhấp một ngụm rượu liền bị sặc.
Cứ ngỡ chuyện khiến Cố Triển Phi bận tâm là do áp lực học tập hoặc áp lực công việc, có ngược dòng quá khứ thêm một trăm lần nữa hắn cũng không ngờ được tên bạn thân có thẻ vip F.A lại rối bời chuyện yêu đương.
Nhưng ngẫm lại trước đây, có lần Hứa Dĩ Tranh nói anh đang yêu đương hắn đã không tin, bây giờ thì...
Hứa Dĩ Tranh như đã lường trước được đáp án nên khuôn mặt không biến đổi phong phú như Bối Y Tường, anh ta nhấp một ngụm rượu, lên tiếng hỏi:
"Thế thì, người cậu thích có biết cậu thích cô ấy không?"
"Không."- Cố Triển Phi đặt chai rượu xuống bàn.
Bối Y Tường lúc này đã khôi phục được tinh thần:"Ừm, vậy thì cậu phải nhanh chóng nói ra, nếu không cô ấy lại thích người khác thì không hay cho lắm."
Cố Triển Phi nghe bọn họ khuyên nhủ một lúc mới ngộ nhận ra có gì đó không đúng:"Hai cậu nói...cô ấy?"
Hai người khó hiểu nhìn nhau, Hứa Dĩ Tranh bừng tỉnh, lắp bắp nói:"Cậu...đừng nói với tớ người cậu thích là con trai đấy nhé?"
"Ừm."
Hứa Dĩ Tranh hóa đá tại chỗ.
Anh ta bẩm sinh đã là gay, điều này trong nhóm bạn thân không ai không biết.
Anh ta ở cùng phòng với Cố Triển Phi suốt ba năm, không dám có bất cứ suy nghĩ gì quá phận là vì anh là trai thẳng chính gốc.
Đột nhiên bây giờ anh nói bản thân mình thích con trai...là sao vậy!!!
Bối Y Tường vỗ vỗ vai an ủi anh ta:"Hai tên gay ở cùng một phòng, sao hai cậu không thành một cặp luôn đi?"
Cố Triển Phi tặng Hứa Dĩ Tranh một ánh nhìn không mấy thân thiện.
Hứa Dĩ Tranh lập tức gào lên:"Thà cậu vứt tôi ra đường kết hôn cùng một con chó còn hơn trở thành một cặp với cậu ta!"
"Đồng quan điểm."- Cố Triển Phi nói nhưng mặt chẳng đổi sắc.
Nhìn hai tên trước mặt cậu một câu tôi một câu,