Trì Lạc đợi mãi mà chẳng thấy Cố Triển Phi có phản ứng gì, đương lúc cậu nghĩ rằng anh cũng chẳng biết mặc thứ này, vừa ngoảnh mặt lại đã bị anh giơ tay che mắt.
Trì Lạc không kịp thấy gương mặt của Cố Triển Phi mà chỉ nghe thấy giọng của anh:
"Đừng quay lại, tôi xong liền đây."
Trì Lạc khựng lại, cậu quay đầu trở lại, bỗng có cảm giác còn xấu hổ hơn khi nãy.
Nghĩ thử xem, người mình thích đứng cạnh mình trong lúc quần áo không chỉnh tề thế này, làm sao không ngại ngùng được cơ chứ.
Cố Triển Phi cũng chẳng khác Trì Lạc là mấy, anh cúi đầu xuống thấp, ngăn tầm mắt mình lại nhìn đến bờ vai trắng nõn kia.
Sau hơn mười phút loay hoay cuối cùng anh cũng đã thành công mặc chiếc váy cổ điển cho Trì Lạc, ngay sau đó anh lập tức bước ra bên ngoài, một đi không ngoảnh lại.
Trì Lạc khó hiểu tự nhìn vào gương, nếu không phải cậu hiểu rõ giới tính của mình có khi cậu cũng nghĩ rằng bản thân là một cô tiểu thư nào đó.
Chỉ với một vài thay đổi về khuôn mặt và trang phục mà đã có thể biến cậu thành một người khác hoàn toàn như thế này, cậu thán phục tay nghề của các bạn nữ quá đi mất.
Đương lúc cậu đang ngắm mình, Hựu Trí đã bước vào, nói:"Lạc Lạc ơi, cậu xong ch-"
Trì Lạc nghe giọng cậu ta thì quay lại, Hựu Trí mở to mắt ngạc nhiên, không kiềm được chửi thề:
"Mẹ kiếp, tớ mém xíu nữa đã yêu cậu luôn rồi đấy!"
Trì Lạc bật cười:"Không đến mức đó chứ?"
"Còn hơn luôn cơ, Lạc Lạc à, cậu là "cô gái" xinh đẹp nhất mà tớ từng gặp."- Hựu Trí đi đến khoác vai cậu.
Trì Lạc không còn xa lạ gì với tính cách này của Hựu Trí nên cậu chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Hai người sánh vai bước ra bên ngoài, Diễn Thy Vân cũng vừa thay đồ xong, cô nhìn thấy Trì Lạc bước ra, không nhịn được mà chạy đến chỗ cậu:
"Trì Lạc, là cậu sao?"
Trì Lạc:?
"Cậu đẹp lắm luôn, thật đó!"- Đôi mắt Diễn Thy Vân sáng ngời khi nói ra câu này.
Trì Lạc gục đầu đỏ mặt, Diễn Thy Vân tuy kích động nhưng vẫn nhìn ra được, cô đè nén tâm trạng của mình lại, nói:"Cậu, cậu ngồi bên cánh gà đợi một lúc nhé, sau tiết mục này và tiết mục của khoa Mỹ Thuật là đến chúng ta rồi."
.....!
Lâm Phong đi theo Lưu Bạch Quang đến hội trường để xem kịch, dù đã bị cậu ta kéo đến sớm hơn thời gian diễn một lúc nhưng bọn họ vẫn không thể nào tìm được chỗ ngồi gần sân khấu.
Lâm Phong tặc lưỡi, không ngờ sinh viên trường S lại có thể tích cực tham gia vào những hoạt động vô nghĩa này như thế.
Hắn nhìn lướt qua hàng người đông đúc, muốn tìm xem thử chàng trai xinh đẹp kia có đến xem kịch hay không, hắn rất tự tin vào bản thân mình, hắn nghĩ rằng không lí nào mình lại không nhận ra một người nổi bật như thế.
Nhưng nhìn hoài nhìn mãi chẳng thấy người đó đâu mà vở kịch đầu tiên cũng sắp bắt đầu nên hắn