Bàn tay đang đặt trên lưng Trì Lạc khựng lại, anh nhíu mày nhìn khuôn mặt ngày càng cúi thấp của cậu, hỏi:
"Bạn gái gì?"
Trì Lạc lại quay về bộ dạng rụt người trên ghế, cậu cảm thấy trái tim ngày càng đau hơn, có lẽ anh muốn giấu giếm mối quan hệ này nhưng lại vô tình bị cậu phát hiện, cậu hít sâu một hơi, nói:
"Người vừa mới tỏ tình anh, chẳng phải hai người đã quen nhau rồi sao?"
Lúc nói ra những lời này, khuôn mặt cậu càng chôn sau trong cánh tay hơn.
Cố Triển Phi đứng bên cạnh ngẩn ra một lúc mới hiểu cậu đang nói đến chuyện gì.
Thì ra chuyện lúc nãy cô gái kia tỏ tình đã bị Trì Lạc bắt gặp và hiểu lầm, chân mày anh giãn ra, đôi mắt đong đầy ý cười.
Anh bước chân đến trước mặt cậu, từ từ gỡ cánh tay kia ra:
"Có một số chuyện tôi phải làm rõ ở đây.
Thứ nhất, chuyện tỏ tình kia tôi đã từ chối rồi."
Trì Lạc ngẩng phắt đầu, trong đôi mắt cậu lóe một tia hi vọng không thể nói rõ thành lời, không kiềm được mà thốt lên:"Thật sao?"
Nói rồi cậu cũng nhận ra thái độ của mình không đúng, cậu lại cúi đầu, nói:"À không, đáng tiếc quá."
Cố Triển Phi nhướng mày, một tay nâng cầm cậu lên:"Thứ hai, người tôi thích..."
Tiếng hú hét của mọi người truyền đến từ xa lấn át mất giọng nói của anh, Trì Lạc không nghe rõ nên hơi nhướng người về phía trước.
Cố Triển Phi chẳng nhiều lời, anh cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Môi chạm môi, Trì Lạc theo bản năng nhắm mắt lại, bàn tay Cố Triển Phi luồn ra sau gáy cậu, ấn chặt môi không cho cậu chạy thoát.
Nụ hôn không sâu nhưng cũng đủ khiến cho Trì Lạc bay mất hồn vía, cậu luống cuống tay chân, toan đứng dậy chuẩn bị chạy đi.
Cố Triển Phi nhanh tay ấn cậu ngồi xuống ghế, anh kề sát tai cậu, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Người tôi thích là em."
Ánh đèn flash lóe lên từ một góc khuất cách đó không xa.
Một người ẩn mình trong bóng tối lén lút quan sát hết tất cả những chuyện xảy ra giữa hai người, lúc này hắn ta đã chụp vài tấm ảnh rồi sảng khoái rời đi.
....
Hựu Trí vui chơi chán chê rồi cùng Hứa Dĩ Tranh rời khỏi đám đông.
Cậu ta chạy một mạch đến phía Tây sân trường nhưng ngoại trừ những chiếc bàn ghế trống ra thì chẳng thấy có bóng người nào cả.
Cậu ta lấy điện thoại trong túi ra, không có bất kì tin nhắn nào được gửi đến cả, cậu ta bắt đầu lo lắng gọi điện thoại cho Trì Lạc.
Tiếng chuông điện thoại reo lên rồi lại tắt, cứ vài lần nhưng mãi chẳng liên lạc được.
Cậu ta bỗng nhớ ra khi nãy Cố Triển Phi có tìm Trì Lạc nên lập tức quay sang hỏi Hứa Dĩ Tranh:
"Tiền bối, giúp em gọi điện thoại cho tiền bối Cố Triển Phi đi."
Hứa Dĩ Tranh thắc mắc:"Để làm gì?"
"Nhanh đi, có việc gấp!"- Hựu Trí lộ rõ vẻ vội vàng.
Hứa Dĩ Tranh lập tức lấy điện thoại gọi cho Cố Triển Phi, lần này chuông điện thoại reo lên, lập tức có người nghe máy.
Giọng nói của Cố Triển Phi trầm và khàn hơn mọi ngày vang ra từ đầu dây bên kia:"Alo?"
Hựu Trí vội vàng nhận lấy điện thoại, hỏi:"Tiền bối, anh có ở cùng Lạc Lạc không?"
Cố Triển Phi nhìn người đang che mặt xấu hổ bên dưới thân mình, buồn cười nói:"Có."
Hựu Trí thở phào một hơi:"Vậy là tốt rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc cậu ấy, em sec về ngay."
"Khoan."- Cố Triển Phi nói tiếp:"Chuyển lời đến Hứa Dĩ Tranh giúp tôi, tối nay đừng về, Trì Lạc mệt quá nên đã ngủ lại kí túc xá của tôi luôn rồi."
Từ khi bắt đầu cuộc gọi đến bây giờ Hựu Trí vẫn luôn bật loa ngoài nên Hứa Dĩ Tranh đã nghe hết toàn bộ, anh ta