Trì Lạc sa sầm nét mặt, định tiến thẳng vào chế độ chiến đấu thì trên khung chat xuất hiện một dòng tin nhắn:
"Hôm nay tôi đến đây để lấy Trân Châu Thạch cho lão bà nhà mình, mong rằng vị huynh đài đây có thể nhẹ tay một chút."
Trì Lạc nhếch môi, nghĩ thầm trong đầu:"Lại còn lão bà sao?"
Cậu dứt khoát tiến vào chế độ chiến đấu, triệu hồi hàng vạn dây leo quấn lấy Lâm Phong.
Lâm Phong thuộc phái Kim Nhẫn, mang linh căn hỏa nên có thể dễ dàng thiêu rụi dây leo hệ mộc của cậu.
Thời gian bên nhau những hai năm, đương nhiên thói quen chơi game và các chiêu thức của cậu hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vậy nên Lâm Phong rất đắc ý, cho rằng trận này hắn thắng chắc rồi.
Nhưng chuyện Lâm Phong biết thì đương nhiên Trì Lạc cũng biết, cậu cố ý sử dụng những phương thức chiến đấu thường ngày mình không dùng đến để đánh trả.
Lâm Phong cũng chẳng lường được, hắn liên tục né tránh nhưng vẫn bị Trì Lạc ép vào chân tường.
Bí quá hắn đánh cược một phen.
Lâm Phong vừa thủ vừa đánh, chiêu nộ của hắn sắp có thể sử dụng rồi, nếu kéo dài được thời gian thì Trì Lạc chỉ có thể thua thảm.
Trì Lạc liên tục đánh tới tấp, chiêu nộ của cậu sắp đầy, nếu kịp thời sử dụng chiêu nộ trước khi Lâm Phong ra tay thì cậu có thể thắng được trận này.
Hai người ôm hai suy nghĩ trái ngược nhau đánh vào đối phương.
Ngay khi số phút trên đồng hồ thi đấu chuyển thành số bảy, cả hai đồng thời tung chiêu nộ.
Ánh sáng xanh và đỏ hắt lên hòa vào nhau, Trì Lạc nhíu mày tung thêm vài chiêu đánh nhỏ lẻ, đương nhiên Lâm Phong nhìn thấy, hắn kích hoạt linh thú hỏa hồ ly phá tan loạt chiêu thức của Trì Lạc, cậu không kịp trở tay lập tức bị đánh bật ra khỏi sàn.
Màn hình máy tính của Trì Lạc chuyển sang xám, cậu thở dài nhìn Lâm Phong dương dương tự đắc:
"Cảm ơn vị huynh đài A Lạc Lạc đã nhường tôi trận này, biết rằng cậu chưa dùng hết sức nhưng dù sao tôi cũng đã thắng rồi."
Trì Lạc cười khẩy nghĩ bụng:"Hôm sau lại lên diễn đàn cho mà xem."
Những trận đấu tiếp theo đương nhiên Lâm Phong dễ dàng chiến thắng, hắn cảm thấy diệt trừ được Trì Lạc thì đúng là chẳng còn gì đáng e ngại nữa, nhưng hắn đã quên ở đây vẫn còn một Chí tôn luôn im hơi lặng tiếng.
Lâm Phong lại thắng thêm một trận, hắn hả hê đứng trên đài thi đấu:"Mời vị tiếp theo."
Một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện trên võ đài, Chí tôn bước lên đài khiến mọi người càng hào hứng hơn, kênh chat thế giới lần nữa bùng nổ, có người đến đây chỉ để xem Chí tôn chiến đấu thiếu điều muốn chuyển game từ màn hình máy tính lên tivi để xem cho rõ.
Lâm Phong giần giật khóe mắt, tại sao hắn lại quên mất vị này cơ chứ! Nhưng thôi không sao, nếu thắng được Chí tôn thì dù có đang ngủ hắn cũng có thể bật dậy mà cười.
Lần này không phải Lâm Phong lên tiếng trước mà chính là Phi:
"Vừa hay tôi cũng là kim nhẫn, khéo có thể tỉ thí một trận cho hẳn hoi."
Nói rồi anh đứng bất động tại chỗ, chẳng thèm vào chế độ chiến đấu.
Lâm Phong đợi mãi chẳng thấy anh tấn công, nên đành ra chiêu trước.
Hắn vận linh khí vào Thiết Huyền Kiếm rồi dùng tốc độ vô cùng nhanh tiến thẳng đến chỗ của Phi, nhưng anh chẳng hề né tránh cứ đứng yên một chỗ nhận một chưởng mất gần nửa thanh máu như thế.
Trong lúc mọi người đều đoán rằng anh đang bị "rớt" mạng thì Phi lại vận linh khí vào thanh Huyễn Hồn Đao của mình, đánh thẳng về phía Lâm Phong.
Chiêu thức chẳng khác gì của hắn nhưng tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều, dù đã cố né tránh nhưng hắn vẫn bị trúng chiêu, mất số máu bằng với số máu của Phi.
Đây chính là chiêu "ăn miếng trả miếng" khiến tất cả mọi người đều đứng hình nhưng ngay sau đó đều hoan hô vì Chí tôn quả thật rất đỉnh.
Cùng một chiêu thức nhưng độ chênh lệch thật sự quá cao, nếu như Lâm Phong không né chiêu đó, bị đánh thẳng vào đan điền như Phi chắc hẳn sẽ bị mất hơn nửa thanh máu chứ