Thế là tối hôm đó Hứa Dĩ Tranh thật sự phải ra ngoài thuê phòng, vì đã quá trễ nên chẳng còn khách sạn nào chịu nhận khách, anh ta đành phải ngủ một đêm tại quán Net.
Buổi tối ở quán Net vừa mỏi vừa lạnh, anh ta không thể gọi cho Cố Triển Phi vì lý do đặc thù, cũng chẳng thể gọi cho Bối Y Tường vì tên đó mỗi khi ngủ là quên trời quên đất.
Hứa Dĩ Tranh cắn răng chịu đựng qua một đêm, hôm sau anh ta lập tức nhắn tin cho Cố Triển Phi, bảo anh đến đón mình.
Cố Triển Phi không hỏi lý do mà lập tức đến luôn, nhưng khi đến rồi vẻ mặt anh lại chẳng dễ coi cho lắm.
Hứa Dĩ Tranh ôm lấy anh:"Tớ xin lỗi mà Phi Phi nhưng tớ không thể nào không gọi cho cậu được."
"Bắt taxi mà về"- Cố Triển Phi lạnh lùng đẩy anh ta ra.
Hứa Dĩ Tranh uất ức lôi hết tất cả túi trên người mình ra:"Cậu thấy đó tớ chẳng còn đồng nào cả, bao nhiêu tiền tớ đều gom lại để thuê chín tiếng trong quán Net rồi."
"Sao không gọi cho tên bạn trai nào đó đến đón cậu đi."
Hứa Dĩ Tranh thở dài:"Bọn họ chỉ là bạn của tớ thôi, không phải bạn trai đâu."
"Có người bạn nào mà-"
Hứa Dĩ Tranh vội đưa tay bịt miệng Cố Triển Phi lại, anh ta không đủ can đảm để nghe những lời phía sau đâu.
Anh ta cười giả lả đẩy anh về phía xe rồi nói:
"Thôi không nói nữa, khao tớ một bữa đi, tớ đói bụng quá"
.....
Trì Lạc dọn dẹp phòng cả buổi trời mà Hựu Trí vẫn cuộn người trên giường chẳng hề nhúc nhích, quầng thâm trên mắt còn rõ hơn lúc cậu mới trở về, Trì Lạc lo lắng nói:
"Cậu ngủ chút đi, không ngủ thì cũng phải ăn gì đó đi đã chứ không sẽ không có sức đâu."
"Tớ không muốn ăn."- Hựu Trí chôn mặt vào cánh tay.
Trì Lạc thở dài, cậu dọn dẹp xong xuôi, cầm điện thoại lên mở ứng dụng đặt hai phần gà rán cùng hamburger sau đó đem túi rác xuống lầu vứt.
Cậu vừa bước ra bên ngoài, một cậu bạn ở phòng bên cạnh lập tức chạy đến chào hỏi cậu:"Lạc Lạc, hôm qua cậu đỉnh lắm đó!"
"Hả, à cảm ơn."- Trì Lạc cười mỉm.
Cậu bạn này là Lâm Hồi Thi, là bạn học cùng cấp ba với cậu, sau này lên đại học học cùng một khoa, đã vậy phòng ký túc xá lại ở gần nhau nên thành ra cả hai cũng khá thân.
Cậu ta liếc mắt nhìn xung quanh, ra chiều thắc mắc hỏi cậu:
"Hựu Trí đâu? Bình thường giờ này là cậu ta đi đánh thức từng phòng rồi mà? Hôm nay im hơi lặng tiếng đến lạ thường."
Trì Lạc khó xử:"À, Hựu Trí ấy à, hôm qua cậu ấy chơi hăng say quá nên ngủ lại ở ký túc xá của đàn anh rồi, chắc một lát nữa sẽ trở về thôi."
Lâm Hồi Thi gật gù, cậu ta trò chuyện cùng cậu đôi ba câu nữa rồi rời đi.
Trì Lạc đứng đợi bên dưới thêm một lúc, đến khi gà rán được giao đến cậu mới tiện tay mang theo lên phòng.
Gà rán còn nóng hổi nên mùi thơm bốc lên nghi ngút, Trì Lạc vừa bước vào trong là cả căn phòng đều chìm trong mùi hương của thức ăn.
Hựu Trí sống chết bảo không đói lúc này bụng cũng sôi ùng ục.
Cậu ta len lén nhìn cậu khui hộp gà rán ra, nhìn cậu cầm lấy một cái đùi đưa lên miệng cắn, không kiềm được mà nuốt nước miếng ừng ực.
Trì Lạc vừa nhai thịt gà vừa bảo:
"Nếu đói thì xuống mà ăn, ăn để lấy sức mà suy nghĩ làm sao để đối phó với đàn anh, chứ cậu cứ nhìn với ánh mắt đó, tớ không cam tâm."
Hựu Trí gãi đầu bước xuống, Trì Lạc đẩy một chiếc hamburger tôm sang cho cậu ta, Hựu Trí cảm động thút thít:
"Cảm ơn cậu Lạc Lạc, chỉ có cậu là tốt với tớ