Cứ như thế ngay tại vị trí của [Lôi Điểu] xuất hiện thêm hàng chục người đến hóng hớt.
Trì Lạc chăm chú đánh boss, từ đầu chí cuối không hề nhìn thử xem kênh thế giới bàn tán chuyện gì nên hoàn toàn không biết việc bản thân chính là nhân vật chính trong cuộc hội thoại giữa bọn họ, cậu chỉ đơn giản nghĩ là mọi người nhận được thông báo hệ thống nên đến tranh quà mà thôi.
Tinh Hà Điệp Mộng là một tựa game khá công bằng đối với người chơi.
Mỗi khi diễn ra sự kiện đánh boss thế giới, phần thưởng sẽ được chia theo phần trăm sát thương mà người chơi gây ra.
Nghĩa là đánh càng tích cực sẽ càng dễ rơi ra đồ tốt, ngược lại lượng sát thương gây ra càng thấp thì càng dễ rơi ra vật phẩm kém.
Cố Triển Phi cũng muốn Trì Lạc có nhiều trang bị tốt nên đã chuyển bộ kỹ năng sang tấn công, thi thoảng anh vẫn chuyển sang hỗ trợ để hồi máu cho cậu.
Càng nhiều người gây sát thương thì boss thế giới càng nhanh chóng bị tiêu diệt, sau hơn mười lăm phút đánh tới đánh lui, [Lôi Điểu] cuối cùng cũng bị hạ gục.
Trì Lạc không kiềm được kích động mà hoan hô một tiếng, sau đó cậu vui vẻ mở bảng thành tích ra xem lượng sát thương mình gây ra đứng thứ mấy.
Thật bất ngờ, Chí tôn- Phi ấy vậy mà lại đứng thứ hai, còn người đứng thứ nhất không ai khác chính là vị hôn phu- A Lạc Lạc của anh ấy.
Trì Lạc nhìn vào bảng thành tích một lúc lâu mà không thèm chớp mắt, cậu cứng nhắc quay sang nhìn Cố Triển Phi, anh đang vô cùng bình tĩnh nhặt vật phẩm của mình.
Trì Lạc nhìn lại bảng thành tích, lượng sát thương "A Lạc Lạc" gây ra ấy vậy mà lại cán mốc hai triệu.
Cậu tính nhẩm trong đầu, con số lớn nhất cậu từng đạt được chỉ có hơn một triệu mà thôi, làm sao có thể cao đến mức này cơ chứ.
"Anh, làm thế nào, mà..."- Trì Lạc lắp ba lắp bắp hỏi người bên cạnh.
Cố Triển Phi không liếc mắt nhìn cậu, anh vẫn hăng say nhặt vật phẩm, ôn tồn lên tiếng giải thích:
"Đó là cách đánh của Chí tôn."
Chí tôn quả là Chí tôn, danh xứng với thực.
Mặc dù không sử dụng môn phái mà bản thân thuần thục nhưng vẫn có thể đánh đến mức người chơi thuộc môn phái đó phải chấp tay quỳ lạy.
Cậu nhích ghế đến gần Cố Triển Phi, nhỏ giọng:
"Chí tôn...anh chỉ cho em bí quyết với."
"Không được."- Cố Triển Phi đáp.
Trì Lạc thở dài, cậu đang không biết phải nói làm sao để anh chịu chỉ bí quyết cho mình thì anh đã nói tiếp:
"Tôi sẽ không thực hiện những cuộc giao dịch không có lợi cho bản thân mình đâu."
Trì Lạc ngẩng đầu:"Vậy em phải làm sao đây?"
"Nói xem em có thể cho tôi được thứ gì?"
Trì Lạc nghiêm túc suy nghĩ.
Tiền bạc đương nhiên anh không thiếu, chiến lực cũng chẳng thiếu luôn, danh hiệu từ thấp đến cao anh đều có, vậy rốt cuộc cậu có thể mang thứ gì ra trao đổi với anh đây? Trì Lạc gãi đầu, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ:
"Em không có gì cả, nếu anh cảm thấy em có thứ gì giá trị thì cứ lấy đi."
Cố Triển Phi dừng tay, anh quay sang nhìn cậu:"Tại sao lại không có thứ gì giá trị?"
Trì Lạc?"
"Em."- Cố Triển Phi đặt tay lên lồng ngực trái của cậu:"Chính bản thân em đã là một thứ vô cùng giá trị rồi.
Nếu em trao bản thân cho tôi, tôi không ngại chia sẻ với em tất cả những gì mình có đâu."
Đôi mắt Trì Lạc sáng rỡ, cậu vui mừng hỏi anh:"Thật sao ạ?"
"Tôi nói dối em bao giờ chưa?"- Cố Triển