Tốc độ dùng bữa của Trì Lạc ngày càng chậm, đến khi điện thoại đặt trong túi rung lên cậu mới giật mình lấy ra xem, người gọi đến ấy vậy mà chính là nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của những sinh viên nữ kia.
Trì Lạc thu dọn bát đũa mang đến bồn rửa rồi đi ra bên ngoài gọi lại cho Cố Triển Phi.
Không để cậu đợi quá lâu, đến khi hồi chuông thứ hai reng lên anh đã nhấc máy:
"Alo."
"Tiền-" Trì Lạc khựng lại, cậu nhớ rằng Cố Triển Phi bảo mình không được gọi anh là tiền bối nữa, nhưng cậu không phải phải gọi anh như thế nào mới đúng, cậu đành nhắm mắt gọi thẳng tên anh:"Triển Phi à."
Cố Triển Phi đang dùng bữa trưa tại văn phòng, nghe được tiếng gọi bất ngờ từ cậu, động tác của anh khựng lại, anh mỉm cười tựa lưng vào ghế:"Ừ, anh đây."
Trì Lạc đỏ rần cả mặt, cậu dùng một tay xoa má của mình, lắp bắp nói:"Anh, anh gọi em có chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ muốn hỏi bé cưng đã ăn uống gì chưa thôi."
"E-em ăn rồi."- Trì Lạc ngồi xuống ghế đá trước căn tin.
"Thật không?"- Cố Triển Phi hỏi cậu.
"Đương nhiên là thật, anh có thể đến kiểm chứng."
"Được, khi nào xong việc trở về tôi sẽ đến kiểm chứng."
Trì Lạc trò chuyện với Cố Triển Phi thêm một lúc nữa, trong suốt cuộc đối thoại giữa hai người, Trì Lạc không hề hé răng nhắc đến bài viết trên diễn đàn, cậu không muốn anh có thêm một mối lo nghĩ, cậu muốn anh có thể thoải mái tập trung vào công việc của mình.
Nói chuyện tầm hơn mười lăm phút thì Cố Triển Phi phải xử lý bản kế hoạch nên hai người tạm chia tay.
Trì Lạc đứng dậy trở về ký túc xá.
Khi cánh cửa phòng ký túc xá mở ra, Trì Lạc vừa bước vào trong đã trông thấy Hựu Trí ngồi thẫn thờ trước máy tính trông vô cùng đáng sợ.
Trì Lạc nhấc balo xuống khỏi vai, cậu đến gần cậu ta, liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính.
Hình ảnh nhân vật của Hựu Trí đứng bơ vơ giữa chốn đồng hoang không một ai quan tâm hiện lên trước mắt, đã thế lịch sử tin nhắn còn dừng lại ở thời điểm Tiểu Sơn Trà rời đi.
Trì Lạc chỉ cần đọc dòng tin nhắn cuối cùng là hiểu sơ được có chuyện gì đang xảy ra, cậu di chuyển chuột giúp Hựu Trí thoát khỏi game rồi tựa lưng vào ghế, nói:
"Sao nào, cậu đã nói gì khiến cho cô ấy phải tức giận?"
Hựu Trí máy móc quay sang nhìn cậu, khuôn mặt cậu ta bắt đầu trở nên méo mó sau đó mếu máo ôm chầm lấy Trì Lạc:
"Oan ức cho tớ quá, tớ không có làm gì hết, tất cả là tại tên khốn Lâm Phong, là do hắn ta hết!"
Trì Lạc không khỏi ngạc nhiên, tại sao chuyện riêng của hai người lại có sự xuất hiện của Lâm Phong? Đã thế