"Ôi, nhìn xem, chúng ta không cần ra tay đã có người đi trước rồi này."- Bối Y Tường cầm điện thoại đưa sang cho Cố Triển Phi xem.
Đọc những dòng chữ người này viết, anh không những không thở phào nhẹ nhõm ngược lại còn cảm thấy vô cùng bất an.
Bài viết này được đăng tải hơn ba mươi phút trước mà thời gian Trì Lạc chia sẻ bài này lại chỉ sau chỉnh chủ một phút.
Giống như đây là một sự sắp đặt, cậu đã biết trước mọi chuyện và lên kế hoạch cho tất cả vậy.
Anh lấy điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Trì Lạc, hỏi xem cậu đang ở đâu.
Trì Lạc trả lời rất nhanh, cậu bảo rằng mình đang ở ký túc xá, vừa khéo cũng có chuyện muốn nói với anh nên nếu có thể thì họ nói chuyện qua điện thoại được không.
Cố Triển Phi có linh cảm như mình biết chuyện cậu sắp nói là gì, anh trả lời.
Phi: Mình gặp nhau được không? Tôi cũng có chuyện cần phải hỏi em.
A Lạc Lạc: Được thôi, anh đang ở đâu? Em đến tìm anh.
Phi: Đừng! Em ở yên trong ký túc xá đi, đợi tôi một lúc, tôi sẽ đến đón.
A Lạc Lạc: À vâng.
.....
Trì Lạc không biết vì sao anh lại muốn đến đón mình như thế nhưng cũng đứng dậy đi thay quần áo.
Có vẻ như nổi trăn trở suốt mấy ngày nay của cậu đã chấm dứt rồi nên người đầu tiên cậu muốn thông báo đó chính là Cố Triển Phi.
Cậu khoác áo khoác vào, đội mũ lưỡi trai vào sau đó mang theo điện thoại đi xuống cổng ký túc xá đợi anh.
Hình như Cố Triển Phi có nhắc cậu ở yên trong phòng đợi nhưng cậu không muốn anh phải chạy bộ lên tận tầng bốn nên đã tự thân đi xuống.
Trì Lạc chọn một chiếc ghế đá còn trống trong khuôn viên ký túc xá rồi ngồi xuống, cậu bắt đầu lấy điện thoại ra giết thời gian.
Chưa ngồi được bao lâu, cậu bỗng cảm thấy một cảm giác ớn lạnh truyền đến từ sau lưng mình, cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cậu vậy.
Cậu giật mình quay người lại thì lại chẳng có ai.
Tuy khá sợ hãi đấy nhưng cậu vẫn làm như không có chuyện gì mà tiếp tục xem điện thoại.
Rồi cảm giác ấy lại đến, cậu lại cảm thấy như có người đang nhìn chăm chú vào mình, đến khi cậu quay lại, kết quả vẫn chẳng thấy ai.
Trì Lạc cảm thấy không thể ngồi yên như thế này được.
Cậu đứng dậy, chậm rãi bước từng bước về phía cây cổ thụ mà mình cảm nhận được ánh mắt kia, từ từ nhìn ra phía sau.
Và rồi...
....
Cố Triển Phi đi đến cổng ký túc xá của Trì Lạc, không biết vì sao mà cảm giác bất an trong lòng anh lại ngày một lớn dần.
Anh khẩn trương bước lên bậc thang dẫn đến phòng của cậu, mỗi một bước tiến là sự sợ hãi trong lòng lại dâng lên.
Anh đứng trước phòng ký túc xá của cậu gõ cửa:"Lạc Lạc."
Không một ai lên tiếng.
Cố Triển Phi lại tiếp tục gõ cửa mạnh hơn:"Lạc Lạc, là anh đây."
Vẫn chẳng có tiếng đáp lại.
Cố Triển Phi cảm thấy có điều bất thường đanh xảy ra ở đây.
Anh vặn thử tay nắm cửa, may thay cửa phòng không khóa, anh mở ra và đi thẳng vào bên trong.
Cả căn phòng là một không gian tối đen như mực không