Dạo gần đây tôi thường hay gặp ác mộng.
Mấy đứa em út nói : "chắc do quá thương nhớ quá khứ nên tâm thần ko được vững vàng"
Số khác bảo : "giấc mơ ở 1 khía cạnh nào đó có thể coi là điềm báo đấy anh ạ!"
Mấy đứa em này là gái massage của 1 cơ sở thư giãn do tôi đồng quản lý - cũng là nơi tôi đang ở.
Mỗi đêm tôi đều ngủ lại mỗi địa điểm khác nhau,sẵn tiện thăm hỏi các em út làm việc dưới "trướng". Đám em út này thường ngày ríu ra ríu rít rất hợp tính tôi, tính tình bọn nó cũng rất tốt,quan tâm và coi tôi như anh trai.
Trái ngược với tình cảnh lẻ loi trong giấc mơ kia,tôi đây đi khắp bốn phương đâu đâu cũng có bạn. Ở sài gòn hoa lệ này phe cánh đông vô số, mấy đứa em út nhiều khi đếm không xuể.
Dạo gần đây tôi thường xuyên gặp ác mộng,chuyện chiêm bao la hét cũng là thường tình. có điều đêm qua gào khóc vẫy vùng hơi quá khiến các cô run sợ.
vậy nên để trấn an đám em gái,tôi lắc đầu ra vẻ không việc gì rồi rời khỏi giường ,đến bên song cửa bình thản vén rèm. Bên ngoài mặt trời cao chếch đầu tỏa ánh nắng chói chang hắt qua khung cửa.
Từ nơi xa đặt chân đến Sài gòn, cuộc đời tôi trải qua trăm ngàn đắng cay khổ cực.
Ai ai cũng có quá khứ.
Và tôi bị ám ảnh bởi chính quá khứ.
không ai biết tôi từ đâu tới hay tại sao lại dừng chân tại nơi đây...giữa sài gòn hoa lệ.
Thậm chí, đến tôi cũng ko rõ tại sao. chắc vì thành phố lớn nhất đất nước luôn là nơi hoàn hảo để lẩn trốn.
Tôi năm nay đã gần 30. Cái tuổi mà người ta thành gia lập thất,xây dựng công ăn việc làm ổn định thì bản thân tôi lại say túy lúy trong các quán bar và ngập ngụa bể dục ở các cơ sở đèn mờ.
Ở cái Sài Thành ăn chơi này , tuy không dám vỗ ngực tự xưng thổ địa , nhưng các chốn "phong trần" uy tín,đẳng cấp thì tôi có thể một hơi liệt kê cả list dài. Có "uy lực" như thế , dân ngoại tỉnh như tôi được tính là không tệ.
Tôi học đến 12 thì nghỉ. Không có bằng cấp , không có học vấn , không có công ăn việc làm ổn định. Điều duy nhất giữ tôi sống sót đến giờ phút này chính là môi giới mại dâm.
Đúng vậy, để trở thành 1 người như tôi nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ. Cốt yếu làm sao phải đạt được 2 thứ : " miệng lưỡi trơn tru" và "ai ai cũng là bạn".
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có giao tình rất tốt với mấy "em gái" cái đã, rồi muốn tính sao thì tính. Bởi vì mấy em này cũng không phải búp bê để mặc người tùy ý nhào nặn ...
".rrrr...tắc kè... tắc kè...tắc kè..."
Tiếng chuông điện thoại reo,là âm thanh độc đáo của riêng tôi.
Một ngày tôi nhận được trên dưới chục cuộc gọi,đa phần là báo khách,còn lại là xin thông tin gái gọi.
"alo,tôi nghe đây"
"ôi,sao bây giờ bác vẫn chưa tới ?em đợi bác cũng khá là lâu rồi đấy."
Ở đâu dây bên kia là giọng đàn ông tầm trung,khẩu âm người miền bắc,thoạt nghe đã biết khách mới từ Lạng Sơn vào.
Đêm này tôi có hẹn với lão tại Đêm Màu Hồng,cuộc hẹn lúc 8 giờ.
"ok,đang trên đường tới đây,có chút rắc rối ở khu Hoa Kiều"
"vâng,bác nhớ khẩn trương nhé,à mà tiện đây em cũng than phiền với bác một tí"
"khách đường xa tới là thượng đế,cứ nói,đừng ngại"
"chuyện em Kiều tối qua,em này thái độ hơi công nghiệp,suốt ngày ôm điện thoại,hỏi gì cũng chỉ gật đầu thôi".
Trong lĩnh vực mại dâm,chiều lòng khách là ưu tiên số 1, cũng là vấn đề nan giải số 1. Tất nhiên , là con người ai cũng có