Những ngày tiếp theo đó, công việc của tôi và Gái Hư thuận lợi như nước chảy mây trôi.
Ăn uống , nhậu nhẹt , ca hát....cùng với các khách hàng.
Chuyện gì cũng tốt chỉ riêng việc phải diện kiến bộ mặt thờ ơ khinh khỉnh của Gái Hư khiến tôi không thoải mái.
Lúc đó tôi vẫn chưa biết rằng, gặp được Gái Hư chính là kì ngộ khó nói thành lời.
Kì ngộ thế nào tôi chưa biết, nhưng đoạn thời gian đầu gặp ả đúng nghĩa đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Bởi Gái Hư sinh ra đã là 1 má mì.
Cô nàng này có 1 khẩu vị thưởng thức gái tuyệt vời, khẩu vị này hoặc là sống lâu năm mà có, hoặc là hình thành từ trong trứng nước. Chẳng trách mới 24 tuổi đã đi xa thế này. Tắc Kè Bông tôi mấy lần mắc xương trong cuống họng.
Về kĩ nghệ trong nghề, Gái Hư cũng vô cùng am tường,cứ vài tháng một lần má mì lại tổ chức training cho đám gái gọi. Điều này đảm bảo tập đoàn gái chuyên của ả luôn cung cấp những cave lành nghề nhất.
Ngoài ra, tài năng đàm phán và tiếp khách của Má Mì cũng xứng đáng lưu danh sử sách, ả chỉ mới vào nam mà quan hệ làm ăn đã trải rộng nhiều khu vực, gắn bó thâm tình với nhiều bố mì và các đại gia miền nam, hàng của ả lên sàn đắt như tôm tươi đến tôi cũng phải thán phục.
Tôi nhớ có một lần cùng Gái Hư ngồi bar ngẫu nhiên bắt gặp mấy khách tây.
Dựa vào quan sát ban đầu,mấy thằng cha này nhu cầu sinh lý cực cao, hẳn là tới bar để tìm đào mua vui. Gặp thể loại này mấy người chúng tôi được dịp kiếm ăn,chỉ thiếu điều mổ heo mổ bò ăn mừng nữa thôi. Nhưng phiền phức ở chỗ, mấy ông tây này chẳng biết chút tiếng việt nào.
Gái Hư bàn với tôi : “để tôi thử tiếp chiêu thằng tây này xem,tôi cũng biết chút tiếng anh, dù sao hồi đó cũng học trường xịn mà.”
“có nói được không đó?cô ráng hỏi nó mấy câu đơn giản thôi, để tôi tìm quanh đây xem có ai phiên