Má Nuôi ngồi cạnh bàn, sắc mặt mệt mỏi, đêm đã khuya, nhưng bà lại chẳng hề muốn ngủ. Gió bên ngoài trời vẫn không ngừng thổi, đập vào cánh cửa sổ phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt. Má Nuôi chầm chậm ngó ra bên ngoài. Từ khoảng cách vài mét vẫn thấy rõ nền trời bên dưới tán cây đẹp như tranh vẽ.
Trời đen như mực, lúc này là thời khắc đen tối nhất của đêm. Má Nuôi lặng lẽ quay trờ về bên bàn trang điểm. Chiếc bàn cũng như đồ trang trí trong phòng khá giản đơn. Vốn Má không phải là người thích xa hoa, nên căn phòng ngủ này cũng chẳng có đồ vật gì đáng kể, trên bàn lúc này ngoại trừ đồ trang điểm cần thiết ra, còn có thêm chiếc khung thêu tròn bằng gỗ. Bà mím khẽ đôi môi, ngẩng mặt lên nhìn chính mình trong gương. Trước mặt Má Nuôi thình lình hiện ra một người phụ nữ thanh lệ đoan trang, tóc dài như mây, da trắng như tuyết, không thấy một nếp nhăn nhỏ nào.
Mỗi đêm tôi đều đến phòng Má, từ sau cái đêm định mệnh ấy. nhiều khi không cần nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế ngắm nhìn gương mặt bà.
Má Nuôi đang chải tóc. bà hất khẽ mái đầu, tóc xõa ra như làn nước, tay bà thon thả cầm lấy chiếc lược, tạo những nét cơ bản trên mái tóc đen dài bóng mượt.
Tôi nhớ có vị thi sĩ nào đó từng nói, thiếu nữ hà thành đẹp nhất khi cô ấy mân mê mái tóc bồ kết. đêm hôm đó tôi cảm thấy đây chính là chân lý. Má Nuôi quả nhiên như bao người vẫn nói , là thiếu nữ đẹp nhất hà thành.
Chỉ là lúc này thiếu nữ đẹp nhất hà thành sắc mặt rất mệt mỏi. mỗi đêm tôi đều nhìn ngắm má như thế này, đêm nào cũng pha cho Má cốc sữa rổi bình an chờ má uống cạn mới chịu đi ngủ. hoàn cảnh lúc đó nghĩ lại nhớ da diết, nhớ cồn cào. Mặc dù đã 30 tuổi đầu, phụ nữ vây quanh không hề thiếu, nhưng cảm giác khi đó đến nay vẫn không có gì so sánh nổi.
Đêm nay tôi nhìn Má ngồi sau chiếc bàn trang điểm, Má nhìn tôi phản chiếu qua chiếc gương lớn. đột nhiên bà mở miệng :
"con trai, đóng giúp má cánh cửa sổ."
Tôi làm y theo lời bà.
Giây lát sau Má lại hỏi : "Bánh Đậu Ngọt đã ngủ chưa?"
"ngủ rồi, lúc con sang đây nó đã ngủ rất ngon."
Má Nuôi thở dài, an tâm gật đầu.
Tôi đánh bạo , gặng hỏi : "hôm nay má mệt rồi, có...có cần con bóp vai chút không?"
Tôi nói xong câu này cả gian phòng yên tĩnh như tờ. chỉ thi thoảng vọng về tiếng gió rít vi vu.
Ánh mắt bà hơi rối bời - "ừ ừ, má quên mất con là thợ đấm bóp có nghề ."
Và rồi Má Nuôi kiên định đứng dậy, làn áo ngủ dao động như sóng nước. chẳng mấy chốc Má đã ngồi ngay ngắn trên tấm drap trải giường giản dị. Chân bắt chéo chữ ngũ, ánh mắt bà hướng xiên xiên vào góc nhà.
Cổ họng tôi vô thức nuốt xuống mấy lần.
Đôi tay tôi lần mò trong không trung, chạm vào tấm da thịt trắng phau của bà, trong nhất thời cảm xúc nghẹn lại, tim đập thình thịch.
Trong phòng ngủ lúc bấy giờ ngập tràn một màu mỡ gà, ánh sáng dìu dịu nổi lên hương thơm thật tinh tế.
***
Má Nuôi rất đẹp, người nào nhìn qua 1 lần là ấn tượng ngay. Nhưng má lại bạc mệnh ! mệnh Má là mệnh khổ, khổ về đường tình cảm. Bởi vậy có bao giờ tôi thấy bà đang trong cảm xúc yêu đương đâu? mặc dù bên cạnh Má không thiếu những người đàn ông nói lời đường mật.
Sống trên đời Má cũng chịu nhiều ganh ghét. Tôi không biết những kẻ nhỏ mọn kia là ai, nhưng bọn chúng khẳng định ko hề ít, nhất là trong họ tộc lại càng đếm không xuể.
Bạn biết đấy, khi bạn ra sức ủng hộ 1 việc gì đó có lợi ình, mà đối phương quá quyền lực có quyền phủ định chuyện tốt đẹp đó. vậy thì người đời sẽ sinh ra tâm lý lo sợ nơm nớp, để rồi phản ứng co cụm lại với nhau theo phương thức cực đoan nhất. Tình huống năm đó chính là như vậy. những người xung quanh chúng tôi có không ít kẻ khốn nạn làm việc bất chính, bởi vì quá sợ hãi Má mà đâm ra ác cảm với bà.
Tôi nhớ rõ như in một ngày hè oi bức. Hè năm đó toàn miền trung gánh chịu trận bão khủng khiếp, hàng ngàn hộ gia đình mất nhà mất cửa. Thành phố Đà Nẵng tuy may mắn không bị thiệt hại nặng nề nhưng miếng ăn,cái mặc của người dân vẫn chịu ảnh hưởng ít nhiều. Nghe đài báo đưa tin dữ, Má Nuôi trong dạ thương xót bèn chuẩn bị lương thực , đồ đạc đem gửi tặng cho ba mẹ ruột tôi ở nơi xa xôi.
Lo toan tất cả mọi sự xong xuôi,buổi trưa hôm đó Má Nuôi gọi tôi đem thùng đồ nặng chịch ra bến xe.
Tay chủ nhà xe là 1 kẻ cực kì khó chịu, hắn càng khó chịu hơn vì biết tôi là con của Má , vậy nên làm mặt hững hờ bảo :
"để đó hả? không được đâu . chỗ người ta khách ra khách vào đông lắm, đem qua đằng kia nhanh giùm đi."
Tôi nhìn quanh quất hỏi : "chỗ này đâu đụng chạm đến ai ạ.chú cho cháu gửi...."
"không gửi, không để nhờ gì hết. hôm nay bọn tao không nhận nữa. đi đi, đi chỗ khác giùm đi."
Thùng đồ này ko hề nhẹ chút nào. tôi cực khổ na nó vào bến , giờ lại phải na trở ra.
Lúc đó tầm giờ trưa thời tiết nóng nực, hơi đất bốc lên hừng hực. Đang loay hoay thì Má Nuôi từ đâu đi đến. Má đến dáng điệu rất bình thản, chì có tia mắt hơi buồn.
"người ta không ình gửi hàng hả con?"
Tôi cúi mặt lắc đầu.
"ừ, thôi mình qua bên kia đường cũng được. Hơi nắng chút cũng ko sao" .
Má toan khom người giúp tôi , nhưng tôi lập tức từ chối . Thật ra chỉ cần có Má ở bên là tôi lập tức khỏe hơn gấp 3 lần bình thường. Vậy nên Má Nuôi ko cần mất chút sức lực nào.
Má im lặng đi bên tôi, tôi nghe mồ hôi mình đang chảy.Trong bến xe người người đông đúc đổ dồn chú ý lên 2 mẹ con.
Thiên hạ là vậy, có người nhìn ta bằng đôi mắt tò mò, có người nhìn ta bằng đôi mắt dè bỉu. song lại rất ít người chịu nhìn ta bằng ánh mắt trìu mến yêu thương. ví như tôi lúc này , mắt không nhìn nhưng lòng đã mở.
Người ta bàn ra tán vào đủ điều sau lưng Má Nuôi. Mẹ con bà bị người đời đàm tiếu khinh rẻ ,tuy ăn sung mặc sướng nhưng phải chịu đủ mọi cay đắng khổ nhục.
Qua đến bên kia đường vẫn còn chưa yên thân. Ông chủ bên đó ậm ờ đánh tiếng :
"à cái thùng hàng này hơi khó rồi, cô biết đó , thời điểm này nhiều hàng quá , bọn cháu ko nhận thêm được đâu. ối chà xem kìa lại có khách, cậu thanh niên này làm ơn để hàng qua nơi khác giúp chú nhé."
Dường như Má Nuôi không mấy để tâm đến lời gã,bà chỉ bình thản hỏi : "con bé Ngà mới sinh em bé, mẹ tròn con vuông không?"
Ông chủ liền ngớ người : "vâng,vâng, 3kg 7."
Tôi cay đắng nắm tay Má Nuôi nói.
"thôi mình đi đi má,họ ko á con mình ở lại đâu."
Giọt nước mắt của tôi dễ chi chịu rơi? Trong đời tôi chỉ nhỏ lệ vì Má Nuôi 1 lần vào lúc đó. Vào lúc mồ hôi và nước mắt chẳng thể phân biệt nổi.
Trong thời gian ở cùng Má, có dạo mấy người bà con khác cùng dọn về ở chung 4 tháng trời . Thời gian này chẳng hiểu sao xảy ra cớ sự mất cắp 1 số vàng,ai cũng cho rằng tôi là hung thủ. Những người khác xúm vào gây áp lực suýt nữa thì đem tôi ra đánh đập. Chỉ có Má Nuôi tin tưởng tôi vô điều kiện.
Nói cũng khéo, sau này người ta tìm ra hung thủ là 1 cậu thanh niên con của nạn nhân, vì nợ đánh bạc nên trở về cắp vàng của mẹ nó. trắng đen rõ rành rành cũng không một ai nói lời xin lỗi.
Chỉ có Má Nuôi ôm vai tôi dỗ dành "sau này con ko cần phải sợ gì cả,có má ở đây má gánh hết cho con, những gì con làm chỉ cần ko thẹn với tâm, ai nói ra nói vào cứ mặc kệ họ."
Tôi vừa nghèo vừa tứ khố vô thân , bộ mặt thì trông đã sẵn giống tội phạm thế là chịu đủ mọi khổ nhục. Sau này người thân của Má lần lượt ra đi vì các lí do khác nhau,chỉ