Căn phòng màu mỡ gà bày biện giản đơn,ánh đèn, mùi nến thơm tỏa hương nhè nhẹ, thi thoảng lại nghe thấy đôi ba tiếng rên khe khẽ.
Tiếng rên cất lên khẽ đến mức, cái tính từ "nhỏ nhẹ" dùng trong trường hợp này không hề khoa trương 1 chút nào. Những người đàn bà khác khi rên đều mang vẻ dâm đãng nhục dục, chỉ riêng có Má Nuôi càng nghe càng thấy cao sang quý phái.
Ở đây tôi đang nói về cách hôn của Má.
Ông Công,cháu họ của Má,từng có thời gian dài ở lại trong nhà chúng tôi,có lần vừa uống trà vừa nói thế này : "không phải cứ có nhiều tiền bạc thì đều sang trọng cả đâu,có những người dù sống giản tiện nhưng vẫn ra dáng quý tộc như thể trời ban cho họ thiên tước ấy vậy."
Ngoài hiên gió thổi vi vu, bánh trung thu đưa tới tận bàn,ông Công vòng tay rót đầy 4 li nước trà.
Má Nuôi mỉm cười nói : "cả nhà ăn bánh đi,bánh mới ra lò đó."
Lúc này tôi mới có dịp để ý kĩ hơn về cái cách ăn bánh rất chi là "quý tộc" của Má.cái cách mà thường ngày tôi và Bánh Đậu Ngọt vẫn trầm trồ nhìn ngó lẫn nhau, nhưng chẳng có đứa nào học hỏi ra hồn.
Chúng tôi,dù có sang trọng nhất, cũng chỉ ăn bánh bằng cách dùng nĩa găm vào miếng bánh rồi đưa thẳng lên miệng cắn 1 miếng thật to, tay còn lại khum bên dưới sẵn sàng chờ đợi tình huống vụn bánh vỡ ra.
Còn Má Nuôi thì dùng khuỷa tay tì nhẹ lên mép bàn , thẳng người, ngẩng mặt lên, dùng nĩa khéo léo tách miếng bánh hoặc cắm vào thân bánh 1 cách rất "nhân đạo", đổi lại động tác này khiến má làm chủ hoàn toàn món ăn mà không hề bị lúng túng thậm chí mắt không cần nhìn vào dĩa. Món ăn được đưa vào miệng bà thật nhẹ nhàng khéo léo, lách qua kẽ giữa 2 môi theo 1 góc vuông đúng chuẩn tỉ lệ thần thánh.
Đôi môi mỏng manh của bà trong khoảnh khắc nếm thứ gì cũng vậy, đều hết sức tinh tế và gợi cảm. chỉ một cái liếm môi bất chợt, cũng khiến người ta liên tưởng biết bao nhiêu nghệ thuật hàm chứa trong ấy.
Chẳng trách trong đêm trung thu trăng sáng,vô tình tôi phát hiện nụ cười kín kẽ trên gương mặt ông Công. Sau đó ông thì thầm vào tai tôi "những kẻ cóc ghẻ dù sỡ hữu hàng núi tiền cũng vĩnh viễn không bằng được 1 phần ngàn phẩm chất của bà cô."
Tôi nghe xong thật mát lòng mát dạ, bèn nói lại với bánh đậu ngọt. 2 anh em tự hào không gì kể siết.
Về phần ông Công, hẳn đêm hôm đó đang ám chỉ sự việc gì, chỉ là tôi còn quá nhỏ không hiểu thấu. Tôi chỉ cảm thấy trên đời này có nhiều người đóng ình 1 cái mác đầy thương hiệu, để rồi trở nên kệch cỡm , đáng cười trong mắt người khác. Quên mất rằng mỗi đêm rằm tháng 8, đôi mắt Má Nuôi lại vô ý dõi lên bầu trời thấu suốt.
Về sau này tôi mới nghiệm ra, cái lối sống hết sức quý phái của bà và nỗi buồn man mác mỗi rằm trung thu đều có mối liên hệ gắn kết với nhau. Tôi chỉ khám phá ra điều ấy trong khoảnh khắc môi bà chạm vào môi tôi, màu hồng đào phơn phớt vỡ ra rực chín.
Cái cách Má Nuôi đá lưỡi cũng điệu đàng hơn hẳn người thường, lại không kém phần đáng yêu . kể cả mỗi khoảng hô hấp nhè nhẹ cũng đem đến cho người ta thứ dư vị vương giả tuyệt đối. tay tôi lần mò vào lớp áo ngủ mỏng manh của má, chạm đến từng tấc da thịt ấm áp xuân xanh.
Tiếng bà rên khẽ bên tai tôi : "ôm chặt vào ,ở đây vẫn còn lạnh lắm."
Tôi vùng lên như con hổ đói, tham lam chiếm hữu bà,ôm ghì bà, cắn lên môi bà tra tấn. Má Nuôi thốt lên mấy tiếng mị tình, mắt bà khép chặt khoan thai, đôi chân mày nhăn lại dễ làm người ta vỡ tim vì ngưỡng mộ.
Bất thình lình bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
"Má ơi , Anh cả ơi..."
Đầu óc tôi đang chìm trong mộng mị thình lình mu bàn tay bị ai đó cấu véo 1 cái rõ đau, Má Nuôi nhìn tôi cắn môi, 2 gò má đỏ ửng.
Đúng lúc này cánh cửa gỗ kêu "kẽo kẹt".
"Má ơi,Bánh Đậu đói bụng..."
Trước mắt chúng tôi,thân hình nhỏ bé của Bánh Đậu Ngọt đứng lọt thỏm giữa cánh cửa phòng rộng mở. đôi mắt nó trong suốt như mặt hồ , bên trên không một gợn sóng, phẳng lặng phản chiếu tâm trạng hoảng hốt của chúng tôi.
Màu nền vẫn dịu dàng như thế, gian nhà vẫn yên ắng như thế, chỉ có sắc trắng của drap giường trải đầy, tấm màn hoa văn buông rơi như nước.
Giây phút đó, tôi vẫn chỉ nhìn một mình Má Nuôi.
o0o.
Mặt trời nhô lên rồi lại lặn xuống , hết đằng đông rồi đến đằng tây. Tôi vẫn nằm thẳng cẳng trên giường, ngủ 1 giấc mục nát tới tận xế chiều.
Khi những tia nắng tàn rọi qua cửa sổ, khung cảnh lúc bấy giờ đượm một vẻ cô tịch, cũng giống hệt như tâm trạng tôi lúc này – bế tắc và đơn độc. Trong lòng còn nhiều điều lo sợ, tôi thậm chí ko dám mở mắt tỉnh dậy.
Tôi muốn ngủ giấc ngủ này mãi mải không tỉnh. Như vậy thì ko cần đối diện với thực tại nữa.
Hình như trong lúc tôi ngủ có người tới kêu cửa, nhưng tôi mơ hồ ko ý thức được. Mãi đến khi trời tối mới nghe thấy tiếng đập cửa rất to. Thì ra Nước Mắm Nhĩ nhận lệnh Lý Già Làng mời tôi qua phòng dùng bữa tối.
"bây giờ phải làm thế nào đây? Tôi phải đối mặt với mụ khốn đó thế nào đây?"
Từng câu hỏi nặng chịch như búa tạ giày vò trong đầu,nhưng mặc kệ thế nào, Tắc Kè Bông vẫn phải làm tròn vai diễn của mình. Thế là tôi cựa mình ngồi dậy, trên người vang lên những tiếng khớp xương kêu răng rắc. Chợt nhìn qua xung quanh, hóa ra đồ đạc trong nhà đều bị xáo trộn thảm thương. Đêm hôm qua thật kinh điển !
Phòng ốc