Theo kế hoạch định sẵn, chúng tôi di chuyển bằng 2 xe ô tô. Xe đầu gồm Lý Ma Ma, Geisha, Gái Hư và tôi.
Xe sau gồm đám cháu thân tín của mụ Lý cùng với 1 gã người dân tộc Bắc Bộ độ tuổi trung niên mà tôi chưa gặp bao giờ. Gã này được đoàn chúng tôi đón ở địa phận tỉnh Bắc Giang.
Kì lạ thay tay dân tộc này nói tiếng kinh không sõi lắm, nhưng mụ Lý lại giới thiệu rằng ông ta là chuyên gia thử rượu. Tôi cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa khôi hài. Mụ Lý tính chơi trò gì nữa đây?
Đem thắc mắc này hỏi Gái Hư, cô nàng cũng đồng dạng mơ hồ không hiểu. Tôi bắn tin về cho Trang Trắng. Trang Trắng càng không có câu trả lời xác đáng. Tôi ngẫm kĩ trang phục và giọng nói của gã dân tộc, sau đó đối chiếu với những kiến thức từng học được từ ông Công và Lee Phong Lưu, cảm thấy có đôi ba phần quen thuộc nhưng nhất thời chưa nhớ ra được gốc gác người lạ kia.
Xe đi trên đoạn đường dài thật dài, tôi luôn để mắt ngó chừng Geisha, hễ con bé có biểu hiện mệt mỏi liền chăm lo tận tình ngay. Sức khỏe con bé không được tốt, từ nhỏ đã yếu đuối bệnh tật, sau này lại thêm thời gian dài bị nhốt trong phòng kính , ra ngoài rất dễ bị nhiễm lạnh.
Xe dừng lại nghỉ chân tại ải Chi Lăng, tôi và Gái Hư đỡ Geisha bước xuống xe,bên ngoài gió thổi lạnh buốt, tôi cẩn thận cài chéo áo lại giúp em. Geisha không có phản ứng rõ rệt, chỉ đưa cặp mắt dài buồn nhìn tôi.
Lý Ma Ma trông thấy tình cảnh đó liền cười nhạt , bảo : "chà, Tắc Kè có vẻ để ý đến số 7 quá ta ? tiếc là con bé này không gả cho cậu em được."
Tôi cả cười, nói mấy câu trêu ghẹo che mắt mụ : "tiếc quá ! tiếc đứt ruột mất thôi. hay bà chủ cho phép em nắm tay Vương Phi một chút đi. chỉ một chút thôi mà."
Lý Ma Ma khinh khỉnh cười : "sao không hỏi cô vợ mới cưới kìa"
Tôi cười hì hì mà trong lòng mắng mụ "ngu ngốc" – con mụ Lý này đang phạm 1 sai lầm nghiêm trọng trong cuộc đời. Tự mụ chuốc lấy tất cả đó thôi.
Đến giờ phút này tâm lý tôi đang căng như dây đàn, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nôn nóng. Tôi rất muốn được tận tay dắt em gái cao chạy xa bay. Tuy nhiên việc lớn có thể hỏng bét chỉ trong 1 giây, tôi nhất định phải kiên trì đến khi lên được Lạng Sơn. Hừ, đến lúc đó mụ Lý đừng hòng con dương dương tự đắc được nữa, một khi Geisha số 7 thoát khỏi sự khống chế của Làng Cung Nữ thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Buổi sáng trên khúc đường vắng , gió thổi quần quật, bà Lý mặc áo khoác lông, đội mũ vành đen, trông mụ vừa bí ẩn vừa quý phái, tác phong rõ ràng là người nắm quyền. kế bên là thân hình gợi cảm, đầy hấp dẫn của Gái Hư, rồi cách đó không xa Vương Phi số 7 cũng đang uyển chuyển tiến vào. Tất cả cử chỉ nét mặt của 3 người đều in sâu trong đáy mắt cư dân nơi đây. Thoạt nhìn đã biết 3 người phụ nữ này là 3 nhân vật quan trọng nhất trong toán người.
Bọn lính lác Làng Cung Nữ nhanh nhẹn đem ghế đến mời bà chủ ngồi. Mụ yên vị đâu ra đấy bèn cất giọng hỏi thăm bà già chủ quán. Bà già đó đã sống ở đây mấy chục năm nên thành thật trả lời mọi vấn đề đường đi nẻo bước, thậm chí thông qua bà ta , chúng tôi còn biết thêm thông tin về ông thầy nấu rượu cũng là đại gia có tiếng ở vùng này.
Tôi cẩn thận đỡ Geisha ngồi xuống ghế, tự tay rót nước cho em uống, lại còn nhân lúc mụ Lý ko để ý, trừng mắt cảnh cáo bọn tay chân dám mon men đến gần.
Gái Hư đưa Geisha vào khu vệ sinh, bà Lý lập tức gật đầu ra hiệu, liền có 3 đứa cháu trung thành như chó mực đến trước nhà vệ sinh canh cửa. Ở nơi này nhà vệ sinh nữ và nam nằm cạnh nhau, bọn chó săn ngang nhiên đứng chắn giữa nữ và nam, người khác ngoài Gái Hư muốn đến gần Geisha cũng đừng mong làm được.
Xe đỗ tại chỗ ọi người nghỉ ngơi tiếp nhiên liệu sau khoảng nửa tiếng tiếp tục khởi hành.
Tôi quan sát thấy mụ Lý đang nói chuyện nho nhỏ gì đó với gã dân tộc, chỉ thấy gã liên tục gật đầu, khuôn mặt không biết là do say xe hay do sợ mụ Lý mà trở nên xanh tái. Mụ chủ Làng này có tài hễ nói câu nào là người khác hoặc là nghe lệnh, hoặc là sợ đến mức quên luôn ông bà cha mẹ.
Xe đề máy chuẩn bị lên đường, tôi bèn nhân cơ hội tìm cách hỏi han gã dân tộc đôi ba câu, nào ngờ ông ta không trả lời cứ thế cắm cúi leo lên xe.
Trong lòng tôi xuất hiện dự cảm chẳng lành, bất giác đôi tay nắm lấy tay Geisha hơi run lên. Em gái hiểu được suy nghĩ của tôi, bèn dùng ánh mắt trấn an nhìn tôi. Anh em tôi trong 1 khắc rất nhanh mà cũng rất chậm trao nhau cái nhìn yêu thương. Nắng chiều le lói soi lên mái tóc Geisha.
Cảnh tượng bình minh nâng tay em in hằn vào tâm trí tôi cho đến mãi mãi về sau.
Chiếc xe Ford Transit Dcar đầy đủ tiện nghi, ghế ngồi đối diện nhau vô tình đã giúp chúng tôi danh chính ngôn thuận nhìn về đối phương.Thời gian trôi qua lâu mau không còn là vấn đề. Tôi nhìn Geisha, đọc được sự tĩnh tại nơi đáy mắt em. Có lẽ lúc này nàng không còn lo lắng chuyện gì khác,hoàn toàn đặt lòng tin nơi tôi. Tôi cũng nhìn ra được tương lai mà Geisha hằng mong muốn, giờ đây tất cả hóa thành gánh nặng đè lên đôi vai tôi.
Nhân nói về gánh nặng, có 1 người khác cũng đang mang trọng trách chẳng kém gì tôi. Đó không phải Gái Hư , mà là Lý Ma Ma.
Việc đi một chuyến xa xôi lên tận Lạng Sơn đổi người với gã nấu rượu đã khiến danh dự Làng Cung Nữ tổn thương không ít. Nên biết đám người phe Lý Ma Ma đã cao ngạo ngay từ khi sinh ra chẳng kém gì người nhà Má Nuôi, bọn họ cho rằng bản thân thuộc tầng lớp cao trong xã hội , vậy mà hôm nay lại phải cầu cạnh gã nấu rượu thật là sỉ nhục. Điều này khiến cho tâm lý mọi người không hề vui vẻ. Lại nghe đâu gã nấu rượu là 1 tên xấu xí thô lỗ thích ngược đãi phụ nữ,thuộc tuýp người đàn ông vô lại trong dân gian.
Chẳng trách Trang Trắng khinh thường lão ta vô cùng , lại còn gọi lão là "cóc ghẻ". Con cóc ghẻ này bình sinh có 3 sở thích cũng là sở đắc. Người nào nắm vững được 3 lĩnh vực này , coi như đã kết thân với gã hết 6 phần.
3 lĩnh vực nêu trên lần lượt là : "rượu, gái và đồ cổ". Ba thứ này dĩ nhiên Lý Ma Ma không thiếu món nào.
Rượu- chính là món nghề của lão, trong hoàn cảnh hiện nay khi mà chúng tôi ko có nhiều loại rượu quý thì việc tặng rượu chỉ là đi trước lót đường, như li nước lọc trong bữa tối.
Món thứ 2 là đặc sản của dòng họ Lý Ma Ma - đồ cổ. với món này chúng tôi ăn chắc vì dẫu sao cũng toàn là đồ gia bảo có giá trị lớn vô cùng. nghe đâu mấy món đổ cổ trong phòng mụ Lý được 1 thầy pháp rất cao tay đích thân trấn yểm. Mụ Lý cảm thấy như thế thật là mĩ mãn nếu cái bình cổ đó có chứa toàn là vong linh xa xưa thì cho đi càng hay, để cho đám vong đó ám chết cả nhà lão ấy đi. Còn tôi thì cầu mong Lý Ma Ma nghe nhầm, rằng cái bình đó là nơi tổ tiên mụ Lý trú ngụ, để mụ cho ông bà đi ở đợ nhà người ta thì sướng phải biết.
Lúc đưa được mấy món "lễ vật" này tới nhà gã Cóc Ghẻ, Geisha ngồi đối diện tôi vốn chưa từng động dung bỗng dưng sắc mặt tái nhợt. Chắc con bé ý thức rõ được sóng gió gian truân sắp ập tới với bản thân.
Trong dạ tôi cồn cao nôn nao, lo lắng cho em gái vô cùng.
Xe chạy chậm lại. Tôi hơi nghiêng người , ngoảnh mặt nhìn ra hàng cây xanh mát xuất hiện ngay trong tầm mắt. Khuất sau hàng cây này chính là cổng vào khu trang trại rộng lớn của gã nấu rượu. Ngay phía trước cổng xuất hiện lác đác vài bóng người từ xa nghênh đón.
Nhác thấy cảnh tượng này, trên khóe miệng Lý Ma Ma bỗng ẩn hiện nét cười vô cùng bí ẩn. Mụ lấy từ trong giỏ sách chiếc mặt nạ quen thuộc của Geisha Làng Cung Nữ, đưa cho Bánh Đậu Ngọt nói :
"đeo cái này vào đi con."
Mụ nói lần đầu hình như Geisha lơ đãng ko nghe thấy,sau đó mụ lập lại câu nói lần thứ 2, rồi đến lần thứ 3. Lúc này Geisha mới phản ứng trở lại.
Gái Hư ngồi cạnh tôi cười khểnh nói : "ở Làng đeo mặt nạ thì được chứ ở nhà người ta giống điên quá."
"mặc kệ đi. ta bảo thế nào thì cứ làm đúng theo thế ấy."
vậy là tôi tê tái nhìn cảnh em gái tự tay đeo chiếc mặt nạ quái ác đó lên mặt.
"kịch." - đúng lúc này cửa xe mở ra. 4 gã đàn ông và 1 người phụ nữ lập tức cúi chào lễ phép.
Bà Lý và tôi song song bước xuống xe trước nhất. Tay mụ khẽ níu tay tôi lại, nói thầm "con rể này, chuyện hôm nay Nương để con thay mặt nhé. vì thân phận ta có phần đặc biệt nên không tiện nói nhiều. kể cả việc đàm phán hay đưa Geisha vào cũng phiền con."
Tôi không biết mụ Lý có mưu đồ gì nhưng chuyện này đã sớm được mụ căn dặn từ trước tôi không có cớ thoái thác, hơn nữa bằng cách này có thể thuận tiện chăm sóc nhiều hơn cho em gái. thế nên tôi gật đầu đồng ý.
Mọi người đều bước cả xuống xe. tôi nắm lấy tay Bánh Đậu Ngọt ko kiêng dè, tựa như muốn dùng hơi ấm bản thân xoa đi giá lạnh trong trái tim con bé. Bàn tay con bé không biết là do nguyên nhân cơ địa hay do thời tiết mà lúc nào cũng thanh lạnh.
Bỗng đâu có tiếng người kêu rõ to : "hahaha, Lý Ma Ma. bà cô 2 của tôi đến rồi, đến rồi, quý hóa quá !"
Từ phía đó bước ra 1 người đàn ông tuổi ngoài 50 thân hình rắn rỏi. Lão có nước da ngăm đen, khuôn mặt nhăn nheo, trán dồ, nói chung ngoại hình ko có gì bắt mắt nếu ko muốn nói là khá khó coi, đặc biệt mỗi khi lão nhăn mũi cười trông lại càng kì dị. Thì ra đây chính là con cóc ghẻ trứ danh mà trang trắng đến nằm mơ cũng không muốn lại gần.haiz, coi như đây là số phận. Con điếm đó may mắn thoát khỏi 1 kíếp nạn,éo le ở chỗ kiếp nạn đó lại chuyển sang cho em gái tôi.
Còn đang đưa mắt đánh giá lão ta thì lão đã tới trước mặt tôi bắt tay chào hỏi. Ra là mụ Lý vừa giới thiệu tôi là con rể mụ. Hiện mụ đã rút lui khỏi "chính trường" nhường cho tôi và mấy đứa nhỏ lên nắm quyền chẳng qua đợt này đi theo đổi gió đó thôi. Cả đến việc gả Geisha đi đợt này cũng là chủ ý của tắc kè bông tôi.
Đôi mắt gã nấu rượu liền nồng cháy nhìn tôi hơn 3 phần.
Lại nói từ khi Tắc Kè Bông tôi đích thân dắt tay Geisha tiến vào trang trại, đám người nhà gã nấu rượu đã không nén nổi tiếng xì xào bàn tán. Cặp mắt ếch của lão gia chủ thậm chí không chớp lấy 1 lần, cứ mặc nhiên thao láo như vậy rình mò khắp thân hình Vương Phi. Chúng tôi theo chân gia chủ bước vào khu trang trại rộng ngát xanh um, băng qua 1 đoạn đường trải gạch đỏ hướng đến dãy nhà sàn to lớn. Gã Nấu rượu là người con của núi rừng , đặc biệt thích hưởng thụ cuộc sống dân dã. Bên dưới nhà sàn còn treo lủng lẳng rất nhiều cặp tay gấu và sừng min, đủ biết địa vị của gia chủ.
Con cóc ghẻ trên đoạn đường đi không quên bao hoa khoác loác 1 trận ầm ĩ về miền đất và con người nơi đây. đặc biệt ở chốn hoang dã này cũng có ko ít cơ hội kiếm tiền bảo đảm chẳng thua gì ở các nơi khác.
Dừng chân trước căn nhà sàn lớn nhất, giọng điệu gã ta không dấu nỗi vẻ tự hào : "căn nhà này làm toàn từ gỗ quý,do chính tay tôi thiết kế từng li từng tí một. Còn mấy cặp sừng min tay gấu đó trông cũng được, ai thích cái nào cứ tự nhiên đem về coi như quà của tôi đó. Nào, mời khách quý vào nhà."
Lý Ma Ma làm ngoại giao đã nhiều năm,dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý khách sáo nơi đất khách, bà ta mở miệng khen : "nghe mấy đứa bảo ông anh làm chuyện gì cũng giỏi. giỏi nhất là kiếm tiền. Từ tay trắng mà làm nên sản nghiệp chừng này là quá mức giỏi rồi ! thôi thì rượu ngon có đủ, cổ vật sẵn đây , giờ chỉ thiếu mỗi người đẹp tiếp mừng anh nữa thôi."-mụ Lý nói rồi che miệng cười hinh hích.
Tay nấu rượu mặt thộn cả ra. Lại đưa ánh mắt si mê tiếp tục ngó nhìn Geisha. Tiếp theo đó con cóc ghẻ ra lệnh cho đầu bếp chuẩn bị mâm cơm thịnh soạn gọi là tẩy trần cho đám khách mời từ thành phố tới.
Đám người chúng tôi cứ thế thuận lợi bước lên ngôi nhà sàn to lớn , phân chia vị trí chủ - khách ngồi xuống. ngoài bọn người chúng tôi trong căn phòng lớn còn có thêm 2 chiến hữu già của con cóc ghẻ. Nghe nói lặn lội từ rất xa lên đây xem mặt "bạn vợ". 2 lão già này, một ông mặt tròn như mặt phật, một ông mặt dài như lưỡi cày.
Gia chủ mời chúng tôi thưởng thức mấy món đặc sản rừng, uống 1 chút rượu nấu gia truyền. Con cóc ghẻ tay rót rượu, mắt híp cứ thi thoảng lại đá sang Geisha. Geisha không uống giọt nào, con bé im lặng ngồi ngay ngắn , mắt nhìn thẳng đúng bài bản. Tôi ngồi sát bên nó cảm nhận rõ trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch.
Vương Phi Làng Cung Nữ mặc 1 chiếc váy hoa văn được cắt may gọn gàng, chiếc váy ôm trọn từng đường nét cơ thể, không thừa cũng chẳng thiếu, làm tôn lên nét đẹp của em thêm mấy phần. Lại cộng với mùi nước hoa thơm phảng phất. Vô ý, đã khiến cho cả gã nấu rượu lẫn mấy chiến hữu già nuốt nước bọt ừng ực. Lát sau Con Cóc Ghẻ không nhịn được nữa, bèn mở miệng hỏi :
"bà 2 này,cái con bé... à nhầm, vợ tôi ấy, cứ phải đeo mặt nạ như thế suốt à?"
Lý Ma Ma thản nhiên gật đầu "vâng, đấy là lệ Làng anh ạ."
"nếu thế thì ăn uống bất tiện lắm."
"ôi dào, nó được đào tạo bài bản rồi, anh đừng lo. Không có chỗ nào bất tiện hết."
Già Làng đã đích thân trả lời thế thì Con Cóc Ghẻ đành ngậm miệng lại, khuôn mặt hiện lên nét không đành, chắc lão tò mò về gương mặt Geisha lắm rồi đây.
Khách quan mà nói thì dù không nhìn thấy hết khuôn mặt Geisha, người ngoài cũng có thể ước lượng được dung nhan của con bé. Bởi vì sóng mũi thẳng tắp và đôi môi mọng đỏ đã hiện lên rất rõ ràng. Ngay cả đôi mắt dài phẳng lặng cũng có thể dễ dàng nhận thấy. Song , ước lượng thì cứ ước lượng, nếu mường tượng lại khó cực kì. Bởi vì sao ư ? vì sao tôi cũng không rõ. Chỉ biết gương mặt nó không thiếu không thừa, khi trong đầu ta hình thành 1 hình ảnh tưởng tượng thì hình ảnh đó bảo đảm đã lệch đi so với thực tế mấy phần !
Tàn bữa trưa, lúc này cũng là lúc bàn vào mục đích chính. Gã Nấu Rượu đã nhận đủ 3 món quà thành ý từ Làng Cung Nữ cũng nên đáp trả tấm thịnh tình đó. Nhìn ánh mắt sáng như điện của mụ Lý và gương mặt chờ mong của chúng tôi, gã nấu rượu chẳng còn cách nào khác đành phải chặc lưỡi đứng dậy, miệng hô : "thôi , ăn uống no say rồi, bây giờ phiền các vị theo tôi ra sau vườn nếm thử con Vợ Lớn của tôi. Haha."
Vợ Lớn ở đây ám chỉ vò rượu quý mà Lý Ma Ma trăm phương ngàn kế muốn có được. Lúc nói câu này ra khỏi miệng, trong giọng điệu gã nấu rượu có chút không nỡ. Đủ biết Con Cóc Ghẻ quý vò rượu kia vô cùng. Nếu không phải Làng đưa ra cái lễ quá hậu hĩnh chắc Lão cũng chỉ đem rượu loại 2 ra đổi chác mà thôi.
Mấy người chúng tôi đều háo hức nhất loạt theo gã ra sau vườn. Nơi này gọi là vườn cũng không đủ, kì thực phải là 1 cánh rừng thưa mới đúng. Thảm thực vật xanh mượt điểm xuyến nét vàng úa của mùa thu thông qua những hàng cây gầy guộc khẳng khiu biến không khí nơi đây có nét thơ mộng . Đâu đó trong gió còn nghe nức mũi hương rượu chín.
Những cái cây trong khu vườn này đều có thắt đoạn chỉ đỏ, để làm gì thì tôi cũng không rõ. Chắc để lão đánh dấu vị trí ủ rượu chăng?
Đi qua vài khúc đường quanh co chật hẹp, cây dại mọc lan ra đường mòn. Lý Ma Ma ngập ngừng không tiến lên, mấy gã tay chân nhanh nhẹn phát hoang thông lối. Đoàn người đi thêm độ chừng chục phút , thấy bên dưới mấy tán cây sần sùi có một ngôi nhà tranh vách nứa lụp xụp, trong nhà có người phụ nữ dân tộc đang quét tước gọn gàng, trông thấy chúng tôi liền khom lưng lủi đi đâu mất.
Gã Nấu Rượu chỉ tay nói : "mời mọi người vào nhà nghỉ ngơi, đường rừng xa xôi đi cực nhọc lắm. ở đây lại toàn mấy người đẹp thành phố nữa." - lời gã rất cương quyết. Chắc chắn rằng gã không muốn chúng tôi theo đến vị trí ủ rượu nên mới nghĩ ra biện pháp mời nghỉ chân tại đây.
Biết ý gã , chúng tôi cũng không nóng lòng, dù sao mục đích chính là để đặt hàng số lượng lớn và để nếm thử đệ nhất mỹ tửu chi chi đó.Thật ra tôi không ham hố rượu lắm, chỉ quan tâm đến em gái mà thôi.
Vốn tôi tính để con bé ở lại nhà sàn cho khỏe, nhưng nơi này giữa lòng địch nên không an tâm, bản thân lại bắt buộc phải đi theo mụ Lý xem mụ giở trò gì thế là dắt Bánh Đậu Ngọt đi cùng luôn. Trên đường đi, mụ Lý ngoái lại nhìn, thấy Geisha ở trong toán người cũng không nói lời nào, chỉ chăm chăm kè sát gã dân tộc bí ẩn nọ. Hai người họ đang thông đồng sắp đặt điều chi đó.
Chúng tôi ngồi trong gian nhà tranh uống trà, trong lòng ai cũng nôn nao. Geisha thấy phòng kín đã khiếp sợ nghề nghiệp, vậy nên con bé nhất quyết không vào nhà chỉ đứng loanh quanh trong khoảng sân phía trước nhìn ngắm non xanh.
Trên trời chim chóc chao lượn hót vang, dưới đất mùi rượu nồng thơm nức mũi. Tôi và Gái Hư đứng cạnh bên Geisha, thấy em gái bất thình lình chỉ tay về phía mấy thùng gỗ bên mé rừng xa xa, nơi đó đàn ong mật chăm chỉ bay ra bay vào.
Tôi liền nói : "đó là tổ ong nhân tạo, người ta đang nuôi ong lấy mật. Dân Lạng Sơn nhiều người giàu lên từ nghề này , chắc Con Cóc kia cũng tương tự."
Em gái tôi nhỏ nhẹ gật đầu,cử động rất ngoan ngoãn, mắt nó nhìn đăm đăm về phía bên đó.
Gái Hư lên tiếng : "lúc nãy tôi còn thấy có trại nuôi động vật, chắc đang nuôi nhím hay rắn gì đó. Thằng cha này làm nhiều việc thiệt. Nhưng mà nghe nói hái ra tiền nhất của hắn là buôn gỗ."
Em gái tôi vừa nghe thấy chữ "động vật rừng- rắn" liền chột dạ đứng nép vào người tôi. Động tác này của con bé rất khẽ khàng nhưng vẫn ko qua mắt được tôi. Tôi cảm thấy thương em quá đỗi bèn nói nhỏ :
"không sao..."
Chưa hết câu thì điện thoại trong túi rung lên.
Đây là tín hiệu cho thấy đám người nhà Má Nuôi đã đến địa điểm "tập kết" , chờ đợi thời cơ trong ứng ngoài hợp.
Tôi bèn cấu nhẹ vào mu bàn tay Gái Hư, cô ả này hiểu ý ngay , nói nhỏ : "chắc đợi đến tối nay hả?"
Tôi âm thầm gật đầu : "chờ mụ Lý đi khỏi đây cái đã. quan trọng là phải nghĩ ra cách làm sao để tôi ở lại. Phải có người làm nội ứng dẫn đường mới chắc thắng được."
Gái Hư nói : "con cóc ghẻ đó có vẻ khoái anh. lát nữa anh lại mời rượu lão, thì thầm vào tai gã mấy tuyệt chiêu chơi gái. Hay là hứa hẹn tặng lão mấy em ngon ngọt xem."
Tôi thở dài " xem ra chỉ còn có cách này."
Gái Hư tiếp : "tôi sẽ dùng thêm 1 cách để phân tán chú ý của Lý Ma Ma giúp anh. À còn chuyện về em gái anh là quan trọng nhất đó. Lão ta thèm con nhỏ lắm rồi. Anh phải tự tán dương bản thân trước mặt lão. Hỏi lão có muốn lên đỉnh sung sướng với con nhỏ này không? cơ thể nó như thế nào anh biết rõ nhất, như thế nào để nó sướng và lão cũng sướng chỉ có anh biết. Tôi tin chắc nghe thấy mấy câu đó con cóc ghẻ sẽ nể anh 9 nút ngay. há há. "
"suỵt ! " - tôi đưa tay ra hiệu á mì im lặng.
Cũng