Thời thanh niên.
Đêm đầu hạ thời tiết vẫn nóng nực.
Vài sợi tóc rũ xuống trán Trang Tiêu Đình bết vào nhau vì dính mồ hôi.
Phía xa có nhóm người cười nói vui vẻ đi tới, nhà ăn cách đó không xa truyền tới tiếng huýt sáo và tiếng hò hét cổ vũ bóng đá.
Mọi người đều tự do tự tại, vô lo vô nghĩ.
Lâm Đống Triết trợn mắt há hốc mồm nhìn Trang Tiêu Đình.
Có người đạp xe về phía này và thét to, “Này người anh em, cho qua tí nào.”
Trang Tiêu Đình duỗi tay túm lấy anh đúng lúc chiếc xe kia lướt qua mang theo một bó hoa hồng tỏa mùi hương như có như không.
Dù đang thảo luận một chuyện cực kỳ nghiêm túc nhưng hai người vẫn không nhịn được quay đầu nhìn bó hoa.
Cả hai đều nhớ tới những ngọt ngào sau khi công khai tình cảm.
Khi ấy Lâm Đống Triết thường xuyên đạp xe chở Trang Tiêu Đình chạy lung tung trong sân trường, sau đó anh còn thường ôm hoa tươi đợi cô dưới ký túc xá.
Trong lòng họ dâng lên cảm xúc ngọt ngào mà ưu thương.
Lâm Đống Triết lo sợ bất an hỏi, “Chúng ta đi dạo một lát nhé?”
Trang Tiêu Đình yên lặng gật đầu.
—
Lâm Đống Triết mang theo Trang Tiêu Đình lang thang không có mục tiêu mà đi hai vòng, trong lúc ấy chẳng ai nói gì.
Vầng trăng trên cao sáng rạng rỡ, thiêu thân lượn quanh đèn đường màu vàng ấm áp, trong bụi cỏ có tiếng côn trùng kêu vang.
Trên con đường trong sân trường có những nhóm sinh viên tốp năm, tốp ba đi tản bộ nói chuyện phiếm, mọi thứ đều tốt đẹp như cảnh trong mơ.
Sau thư viện có mấy bụi thông, bốn phía vắng lặng.
Lâm Đống Triết dừng bước chân và chuyển hướng sang Tiêu Đình rồi cẩn thận cầm lấy tay cô.
Giọng anh không nhịn được run run, “Tới lúc tốt nghiệp rồi anh mới phát hiện bản thân mình trước kia quá khốn nạn.
Thật ra anh Đồ Nam đã nhắc nhở chúng ta rồi, em có thể thi lên thạc sĩ còn anh cố gắng tìm việc ở đây nhưng không hiểu sao lúc ấy anh lại không chịu nghe theo và một mực đòi cả hai phải về Quảng Châu làm việc.
Ba em nói rất đúng, chuyện hộ khẩu, công việc và cả áp lực gia đình anh đều ném cho em và để mình em gánh vác.”
Trang Tiêu Đình nhẹ nhàng cười cười rồi lắc đầu.
Lòng bàn tay Lâm Đống Triết không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Trang Tiêu Đình cũng không tốt hơn là bao.
Hai người nắm tay nhau nhưng chỉ thấy lạnh lẽo trơn trượt.
Lâm Đống Triết cố lấy hết dũng khí nói, “Em là con gái, nếu kết hôn em sẽ phải gánh vác nhiều hơn anh.”
Trang Tiêu Đình cất giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định, cái này chứng tỏ cô đã cân nhắc kỹ càng, “Em muốn nói là nếu em về Tô Châu làm việc thì chúng ta kết hôn trước đi.”
Lâm Đống Triết cũng nhẹ giọng hỏi, “Vậy phải nói với ba mẹ em thế nào?”
Trang Tiêu Đình đáp, “Tạm thời không nói cho bọn họ vội.
Chúng ta không nói họ sẽ không biết, đợi tới khi được ở bên nhau rồi lại nói sau cũng được.”
Lâm Đống Triết phụ họa, “Anh không muốn chia tay, nhưng anh cũng không thể để mình em gánh vác áp lực lớn như thế được.”
Trang Tiêu Đình ngừng thật lâu không nói gì.
Trong lòng Lâm Đống Triết đột nhiên sinh ra dũng khí không tên.
Anh nghĩ, vì sao không thể kết hôn? Anh và Trang Tiêu Đình cùng nhau lớn lên, sớm đã thân quen như người nhà, cũng đã sớm nhận định đời này chỉ cưới người trước mặt thì vì sao lại không kết hôn?
Lòng anh ngày càng bi thương, nhưng đó là bi thương ngọt ngào vì thế anh thấp giọng nói, “Anh ngốc quá, lý ra vừa nãy phải cướp hoa hồng của thằng nhóc kia.”
Trang Tiêu Đình phì cười nhưng khóe mắt lại ươn ướt, hai giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống.
Lâm Đống Triết quỳ một gối.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng sao thưa.
—
Trang Tiêu Đình trở về Tô Châu phỏng vấn còn Lâm Đống Triết thì bắt đầu hỏi thăm những việc cần làm nếu kết hôn lúc tốt nghiệp.
Nếu muốn kết hôn trước tiên anh phải xin đơn vị công tác hoặc trường học, sau khi có được con dấu của họ hai người mới có thể tới chỗ làm thủ tục để đăng ký.
Thư giới thiệu kết hôn cần vượt qua tầng tầng phê duyệt, từ khoa tới học viện, rồi tới trường học.
Nhưng lúc này Lâm Đống Triết còn chưa qua nổi cửa đầu tiên.
Cán bộ của khoa chém đinh chặt sắt và bác bỏ yêu cầu của anh, “Sinh viên không được kết hôn, cậu có muốn lấy bằng tốt nghiệp không?”
Lâm Đống Triết vội vàng giải thích, “Em biết mình là sinh viên, em hỏi thủ tục kết hôn sau khi tốt nghiệp cơ mà!”
Cán bộ tận tình khuyên bảo, “Đơn vị cũng có chỉ tiêu kết hôn nhất định, họ sẽ dựa vào đó để phê duyệt.
Những người muốn xin kết hôn sẽ phải xếp hàng chờ đến lượt, xét theo tuổi của cậu thì tới đâu cũng sẽ phải chờ mấy năm.”
Lâm Đống Triết hỏi cẩn thận, “Vậy nếu em xin sau khi tốt nghiệp và trước khi tới đơn vị thì sao?”
Cán bộ khoa kinh ngạc nhìn Lâm Đống Triết sau đó ném cho anh một ánh mắt đầy thâm ý.
—
Trang Tiêu Đình từ Tô Châu về trường.
Vừa thấy cô Lâm Đống Triết đã biết kết quả phỏng vấn thế nào mà không cần hỏi.
Lâm Đống Triết đã đoán được manh mối từ cái liếc mắt của cán bộ khoa nhưng anh không dám trắng trợn hối lộ nên chỉ đành chọn cách mềm dẻo hơn.
Buổi chiều anh đưa hai bi đông kem cây cho văn phòng khoa.
Lâm Đống Triết mua kem từ chỗ bán sỉ trong trường, mỗi cây kem cũng chỉ tốn vài xu hoặc một hào, phải nói là cực rẻ.
Cán bộ khoa kiên trì đưa tiền còn toàn bộ văn phòng khoa thì chấn động.
Văn phòng bị nắng chiếu vào lại không có điều hòa nên ngày hè vô cùng nóng bức.
Quầy bán quà vặt và nhà ăn của trường cách xa nơi này, đạp xe một chuyến cũng mất 10 phút vì thế hai bi đông kem đã lung lạc được dạ dày của mọi người.
Mỗi ngày Lâm Đống Triết cõng ánh mặt trời chói chang trong nửa tiếng mà qua lại đưa kem cây khiến đám cán bộ khoa bắt đầu bàn tán.
“Bạn gái cậu ta cũng học trong trường, hình như là khoa quản lý.
Nghe nói thành tích cô nhóc kia rất tốt, năm nào cũng được học bổng hạng nhất.”
“Tôi từng thấy hai người đi dạo với nhau trong trường, ngoại hình rất xứng đôi.”
“Người trẻ tuổi hiện nay yêu đương tự do, vừa tốt nghiệp đã muốn kết hôn.”
“Hàng năm đều phải thấy sinh viên chia tay khi tốt nghiệp, nay thấy thằng nhóc này có tâm như thế đúng là thú vị.
Ít nhất người ta còn nỗ lực.”
“Nghe nói cậu ta đã ký hợp đồng với công ty vệ sinh, đúng là phải đánh nhanh thắng nhanh chứ không khó mà nói.”
……
Cán bộ trộm nói cho Lâm Đống Triết, “Cậu bảo bạn gái tới khoa hỏi xem sao.
Trong hồ sơ có một đoạn thời gian ghi là “hai không”, chính là chỉ khoảng thời gian vừa tốt nghiệp, hộ khẩu vẫn chưa chuyển về quê quán cũ, cũng chưa chuyển tới đơn vị công tác.
Trong khoảng thời gian ngắn ấy mà hai người kết hôn thì sẽ không chiếm chỉ tiêu của trường cũng không chiếm chỉ tiêu của đơn vị công tác.”
Cán bộ lại bổ dung thêm, “Chỗ nào đăng ký kết hôn cũng yêu cầu có thư giới thiệu và hộ khẩu.
Cậu và bạn gái mau nhờ vả các mối quan hệ mà xin thư giới thiệu sau đó cầm thư ấy lên trường xin trường cho thư giới thiệu.
Tiếp theo đó cậu tới chỗ quản lý hộ tịch của trường làm một tờ hộ khẩu mới.”
Lâm Đống Triết vui mừng khôn xiết mà liên tục cảm ơn.
Cán bộ khoa cũng vui lây với cảm xúc từ đáy lòng của anh nên muốn giúp tới cùng, “Bạn gái cậu là sinh viên ưu tú vì thế đừng có thẳng thừng tới khoa đưa kem như bên này, quá gây chú ý.
Tôi sẽ cho cậu địa chỉ nhà riêng của cán bộ khoa bên ấy.”
Chủ nhiệm khoa bưng cốc trà đi qua và lẩm bẩm, “Đợi tối hẵng tới, phải khéo vào.”
—
Chỗ đăng ký kết hôn rất đông, hàng ngũ rất dài thế nên Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình phải xếp hàng thật lâu mới tới lượt.
Nhân viên công tác kiểm tra chứng minh thư, giấy giới thiệu và hộ khẩu xong lại đòi một tấm ảnh chụp chung của hai người.
Lúc này bọn họ ớ ra —— cán bộ khoa giới thiệu mọi thủ tục nhưng không nói phải có ảnh chụp chung.
Cuối cùng nhân viên công tác nhìn hai tấm ảnh chụp riêng của hai người thì cười cười rồi cũng đóng dấu đỏ tươi lên đó.
—
Xếp hàng hai tiếng, nhận giấy hôn thú chỉ mất năm phút.
Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình cầm hai tờ giấy hôn thú và mờ mịt ra khỏi nơi đăng ký.
Một tháng qua hai người dựa vào dũng khí trong lòng mà xông qua mọi khó khăn để xin thư giới thiệu, nhận giấy hôn thú.
Lúc ấy chẳng ai rảnh nghĩ nhiều, nhưng hiện tại lấy được giấy hôn thú rồi thì cả hai đều mờ mịt, không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Hai người không dám nói với người nhà về việc “Kết hôn”, đến Trang Đồ Nam bọn họ cũng giấu thế nên hiện tại bọn họ phải thông báo với ai đây?
Trang Tiêu Đình mở miệng trước, “Hôm nay trong phòng em có người rời trường nên giữa trưa mọi người muốn liên hoan……”
Cô còn chưa dứt lời đã ngừng vì trực giác cảm thấy không đúng lắm.
Lâm Đống Triết trả lời càng vớ vẩn, “Chúng ta cùng về trường, em đi liên hoan, còn anh tới văn phòng khoa đưa kem.
Bọn họ nói hai ta mà kết…… í, kết hôn thì kem hỉ…… ấy coi như kẹo mừng.”
Hai người yên lặng chen lên xe buýt về trường.
Trong đám người chen chúc ấy Lâm Đống Triết lặng lẽ cầm tay Trang Tiêu Đình.
Anh từng nắm tay cô nhiều lần nhưng lúc này anh cảm nhận rõ sự khác biệt.
Hai tấm ảnh đơn dán bên nhau khiến người ta buồn cười.
Nhưng con dấu đỏ tươi kia lại đánh tan những nghi ngờ và lo lắng của cả hai trong thời gian này.
Từ nay bọn họ sẽ nắm chặt tay nhau đi qua cả đời.
—
Trang Tiêu Đình thất thần trở về ký túc xá ăn liên hoan.
Lúc chui lên giường cô mới dám trộm mở giấy hôn thú ra xem.
Hai tấm ảnh đơn dán bên nhau trông có vẻ ấu trĩ và lỗ m.ãng, giống hệt hai người họ.
Ấu trĩ, lỗ mã.ng, xúc động, giống như ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, vừa nóng bỏng lại nhiệt tình.
Sao mà vui mừng, sao mà viên mãn.
—
Đơn vị của Trang Đồ Nam và Dư Đào cách nhau không xa nên lúc ăn cơm trưa hai người thường gặp nhau.
Lần này lại gặp trên phố thế là Dư Đào mạnh mẽ lôi kéo Trang Đồ Nam vào một quán cơm nhỏ mới mở, “Quán này bán đồ Đông Bắc chính cống đó.”
Tối qua Trang Đồ Nam thức đêm, sáng nay lại vừa vẽ cả sáng nên đầu óc hơi mơ hồ, “Cậu có phải người Đông Bắc đâu, sao biết là đồ ăn chính cống?”
Dư Đào quen cửa quen nảo gọi đồ ăn, “Hai bát canh lòng dê, sáu cái bánh có nhân.
Lát nữa cậu thử xem, đều là thứ chắc bụng.”
Trang Đồ Nam dùng nước ấm nhúng qua đũa và hỏi, “Đồng nghiệp người Đông Bắc của cậu giới thiệu à?”
Dư Đào đón lấy đũa và gắp một miếng dưa củ cải rồi nói, “Lớp trưởng lớp mình trước kia là Lý Giai, tuần trước cô ấy tới công ty mình phỏng vấn mà lãnh đạo của mình cũng là người Cát Lâm, lại từng dạy Lý Giai nên sau khi phỏng vấn xong mọi người cùng tới đây ăn một bữa cơm trưa.
Canh lòng dê ở đây đúng là thơm, bánh nhân thịt cũng mê mẩn.
Đã thế mỗi phần còn nhiều, có thể tới thường xuyên.”
Trang Đồ Nam sửng sốt, “Lý Giai đi phỏng vấn ư?”
Ông chủ bưng hai bát canh dê tới thế là Dư Đào duỗi tay nhận lấy, “Đúng vậy, viện quy hoạch sẽ cấp hộ khẩu cho cán bộ sau khi làm việc được hai năm.
Lý Giai đã làm ở đó được bốn năm mà tiền lương thì thấp……”
Dư Đào cắn một miếng bánh có nhân và nói, “Ông chủ của mình hỏi cô ấy vì sao lại từ bỏ bát sắt thì cô ấy nói thật là tiền lương ở cục quá thấp.
Hiện tại viện thiết kế đã được thị trường hóa, kiếm được nhiều tiền hơn nên cô ấy muốn nhân lúc còn trẻ khổ luyện mấy năm để tích cóp tiền báo hiếu ba mẹ.”
Anh cảm thán, “Cơ chế của viện thiết kế sửa lại đúng là vất vả nhưng kiếm cũng nhiều hơn, coi như đáng giá.”
Trang Đồ Nam nói, “Tiền lương của cậu cũng cao.”
Dư Đào nói, “Viện thiết kế của mình phải dựa vào giáo sư kéo dự án về nên không ổn định, ngược lại công việc của cậu mới tốt.
Nơi ấy công việc vừa ổn định, tiền lương lại cao, cơ hội tiếp xúc với hạng mục lớn cũng nhiều.”
Anh chàng thao thao bất tuyệt nói mấy lời bát quái, “Ông chủ của mình đã thành tâm khuyên Lý Giai và nói viện thiết kế rất vất vả, cục quy hoạch tuy trả lương thấp nhưng lại ổn dịnh, còn có cơ hội được chia phòng ở nên ông ấy khuyên Lý Giai nên ở lại.
Nhưng Lý Giai nói kinh nghiệm của cô ấy không nhiều, chắc chắn không được phân nhà ở.”
Dư Đào cười ha ha, “Lúc ông chủ mình nghe thấy thế thì lập tức nổi bão tỏ thái độ ngay, ‘Lý Giai, đó là vì em còn độc thân đó.
Thầy có học trò ở khắp các nơi, từ cục quy hoạch tới viện thiết kế và cả trường học, em muốn người thế nào chỉ cần nói một tiếng là thầy giới thiệu cho em ngay.’”
—
Vào ngày Chủ nhật khu văn phòng nhà đất ở đường Đạm Thủy rất đông.
Mọi người gặp mặt và chào hỏi nhau bằng câu quen thuộc, “Muốn phòng gì?”
Trên cột nhà hoặc lưng ghế dài dán đầy những tờ giấy A4 hoặc đánh máy hoặc viết tay.
Trên mặt đất cũng rải đầy tờ rơi, nội dung chia làm hai phần.
Một phần giới thiệu căn phòng mình đang ở, địa chỉ cùng diện tích và các thông tin liên quan.
Một phần khác bày tỏ yêu cầu về căn phòng mình muốn đổi.
Ba của Lý Giai nhìn từng tờ rơi thì thấy có người muốn đổi căn phòng nhỏ ở đoạn đường tốt với một căn phòng lớn ở đoạn đường không tốt.
Lại có người có gian phòng lớn muốn đổi hai gian phòng nhỏ ở cùng đoạn đường, hoặc căn không có WC đổi với căn nhỏ nhưng có phòng vệ sinh……
Lý Giai và mẹ cùng chen chúc trong đám người.
Mẹ Lý vừa nhìn thông tin vừa dông dài với con gái, “Phòng có bệ bếp gas còn có thể đổi thêm 2 m2, có bồn cầu tự hoại có thể đổi thêm 4 m2? Người ta bây giờ đúng là lắm yêu cầu, hồi trước phòng ở của ba mẹ lấy đâu ra bồn cầu tự hoại?”
Lý Giai cười cười, “Trong phòng có bồn cầu tự hoại cảm giác sẽ tốt hơn.”
Ba Lý không cho là đúng, “Nhưng khách tới nhà thì mất mặt lắm!”
—
Sau khi dạo quanh văn phòng phân phối nhà ở một vòng, cả nhà bốn người bọn họ chọn một cửa hàng hoành thánh để nghỉ ngơi.
Ba Lý cảm thán, “A Văn tốt nghiệp đại học chuyên khoa nên sẽ được phân công việc, nếu hai chị em có thêm cái nhà nữa là coi như thực sự có thể cắm rễ ở Thượng Hải.”
Mẹ Lý nói, “Bé, nếu con có thể được cục quy hoạch phân cho một căn phòng thì tốt hoặc tìm người địa phương có nhà sẵn rồi cũng tốt.”
Bà nói xong mới cẩn thận nhìn con gái.
Lý Giai bất đắc dĩ cười nói, “Mẹ lại thế nữa rồi.
Mẹ muốn chọn người bản địa làm con rể còn phải xem người ta có đồng ý không nữa kìa.
Bọn họ đâu muốn một người không có nhà, không có của như con.”
—
Lâm Đống Triết đưa Trang Tiêu Đình về Tô Châu trước rồi mới về Quảng Châu.
Trang Tiêu Đình là người địa phương quay về nên cô cầm hộ khẩu trong nhà cùng chứng minh thư, các giấy tờ mà trường cung cấp gồm bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận nghề có đóng thêm dấu của trường, giấy chứng nhận chuyển khẩu, phiếu đăng ký hộ khẩu tới đồn công an vài lần mới thuận lợi nhập khẩu.
Cô nhập khẩu xong là cất hộ khẩu vào trong tủ và chỉ thông báo qua loa với người nhà lúc ăn cơm.
Trang Siêu Anh nghe nói thế thì cũng yên tâm.
Lâm Đống Triết về Tô Châu không phải chỉ để đưa Trang Tiêu Đình về mà còn làm hai việc: một là lắp điều hòa trong phòng ngủ của Trang Siêu Anh và Hoàng Linh, hai là chuyển hơn bốn vạn tệ tiền cổ phần trong công ty của Hướng Bắng Phi sang cho Trang Tiêu Đình.
Lâm Đống Triết đưa văn kiện thay tên cho cô khiến Trang Tiêu Đình hoảng sợ nhưng anh chỉ nói một câu đã