Thời thanh niên.
Trang Đồ Nam lại bắt đầu vội chuyện nhà cửa.
Trang Tiêu Đình dùng hai chủ nhật để đi xem mười mấy khu tại Lục Gia Khẩu.
Lúc nghe nhân viên bất động sản khu Phổ Giang nói “Mua hai căn phòng một lúc sẽ có ưu đãi” thế là cô mang theo Lâm Đống Triết lại tới đó một lần.
Ngọa Long bắt đầu trổ tài nói tía lia còn Phượng Sồ thì ôn hòa nhưng kiên quyết.
Hai vợ chồng đều truyền đạt cùng một thông tin, “Chúng tôi mới vừa mua một căn phòng có ưu đãi, nay mua thêm phòng nữa thì phải có ưu đãi nếu không tụi tôi sẽ tới chỗ khác mua.”
Hai người lấy ra ưu đãi Dư Đào sử dụng lần trước và mua được căn hộ thứ hai, cách căn phòng của Trang Đồ Nam 10 phút đi bộ.
Trang Tiêu Đình nghĩ rất thông suốt, “Đống Triết đã đi xem các khu nhà quanh đây và thấy anh Dư Đào quả thực không lừa người.
Phòng này ít nhất cũng được 80 điểm rồi vì thế không cần tốn công chọn căn phòng 100 điểm hoàn hảo làm gì.
Có khi tìm cũng chả thấy, thật tốn sức.”
Lý Giai nghe xong những lời này thì cảm thán với Trang Đồ Nam, “Em gái anh đúng là người phóng khoáng, rất có năng lực quản lý, cũng có năng lực giải quyết vấn đề.”
Dư Đào bị khí phách mua nhà của Ngọa Long và Phượng Sồ dọa cho kinh hồn.
Anh chàng cũng bắt đầu xem nhà ở khu vực xung quanh Đồng Tế với mục đích vừa xem mắt vừa chuẩn bị mua nhà luôn.
Trang Đồ Nam đã xem qua toàn bộ quá trình tìm phòng và mua phòng nên cảm thấy xem thế là đủ.
Anh cũng cảm thán Ngọa Long và Phượng Sồ đúng là mưa rền gió cuốn, nếu một ngày nào đó Trang Tiêu Đình ôm một đứa nhỏ và nói với anh, “Anh, đây là cháu ngoại của anh, con à, gọi bác đi” thì anh cũng sẽ không kinh ngạc, sẽ phối hợp giơ tay bế đứa nhỏ.
Ngọa Long và Phượng Sồ mua nhà xong định sửa chữa đơn giản.
Lâm Đống Triết muốn mời một công ty thiết kế nội thất để đỡ tốn thời gian và sức lực.
Trang Tiêu Đình cũng đồng ý luôn nhưng sau khi thuê người rồi cả hai mới nhận ra bỏ tiền cũng chưa chắc đã tiết kiệm được thời gian và sức lực.
Tất cả những thứ như vật liệu, thời hạn công trình, trình tự làm việc khác nhau đều khó hòa hợp.
Cho dù là trang hoàng đơn giản cũng tốn thời gian, khi người tới làm bọn họ cũng không thể giám sát.
Đang lúc loay hoay không biết làm sao thì dân công xây tường Trang Đồ Nam tỏ vẻ sẽ dẫn dắt cả đội tự làm.
Tuy Trang Đồ Nam không học chuyên ngành thiết kế nội thất nhưng anh đã thực hiện nhiều công trình thế nên dù chưa ăn thịt lợn thì anh cũng thấy lợn chạy nhiều lắm rồi.
Trang hoàng một căn phòng với anh chỉ là bữa ăn sáng đơn giản.
Trang Đồ Nam nói qua với Lý Giai rồi mua hai cái đệm quân dụng biến phòng ở của anh thành nơi tụ họp cuối tuần.
Ba người lợi dụng thời gian cuối tuần để làm việc, từ tối thứ bảy tới tối chủ nhật, coi như một ngày hai đêm.
Đêm thứ bảy và chủ nhật cả đám chắp vá ngủ trong căn nhà nhỏ của anh, Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết ngủ trên đệm quân dụng trong phòng khách còn Trang Tiêu Đình ngủ trên ghế mây ở phòng ngủ.
Sáng sớm thứ hai bọn họ dậy sớm tự trở về đi làm.
Cuối tuần đầu tiên họ sơn xong tường nhà.
Tới giữa tuần Trang Đồ Nam trả tiền mời công nhân tới xem hệ thống điện nước rồi lắp tủ bát ở nhà bếp.
Sau khi tan làm Lý Giai tới hỗ trợ lắp thông gió.
Cuối tuần thứ hai bọn họ lát xong sàn gỗ và ổ điện.
Lần này Ngọa Long và Phượng Sồ không đánh nhau nữa mà cần cù chăm chỉ lát sàn.
Sáng chủ nhật Lý Giai hỏi được tin tình báo về việc di dời nên buổi chiều chủ động tới tham gia hoạt động lát sàn.
Có lẽ cô mới vừa từ nhà ông bà nội về nên làm việc vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bộ dạng đằng đằng sát khí làm cho Ngọa Long với Phượng Sồ sợ nơm nớp nhìn nhau không dám ho he.
—
Đây là lần đầu tiên Lý Giai tới khu nhà ở Phổ Giang sau sự kiện tàn thuốc.
Cô không ngủ lại đây, một là không muốn nảy sinh vấn đề khó xử.
Trang Đồ Nam tin tưởng cô nên cô cũng không muốn anh khó chịu.
Hai là cô không có thời gian rảnh, bởi vì cô đang chiến đấu với chuyện di dời.
Trong khoản bồi thường di dời có quyền đổi tài sản, giá sẽ được định trước.
Chỉ cần những người cư trú ở tài sản đó nhất trí với phương thức bồi thường rồi ký tên cầm chìa khóa nhà mới hoặc tiền mặt thì coi như hoàn thành quá trình bồi thường.
Lý Giai để Lý Văn đưa ra phương thức “Một đổi hai” —— bất kể là nhà hay tiền thì phần bồi thường ấy phải chia đôi.
Trên sổ hộ khẩu có tổng cộng tám người, ông bà nội, chú thím và ba người nhà em họ là bảy người tính một phần, còn riêng Lý Văn tính một phần khác.
Chú thím của cô không đồng ý, bọn họ nói Lý Văn không phải người thực sự ở đó.
Cậu ở ký túc của đơn vị, nếu xét ra thì quả thực không phải người ở đó.
Nếu hai chị em họ không nhường diện tích bồi thường cho cả nhà kia chú thím cô sẽ báo tình hình thực tế cho đội di dời và cướp tư cách bồi thường của Lý Văn.
Lý Giai nắm chặt chính sách và vin vào hai lý do: một là văn bản trên chính sách ghi rõ “theo đầu người”, diện tích của Lý Văn không lẹm vào diện tích của những người còn lại; hai là văn bản cũng quy định rõ người từng được hưởng phúc lợi phân nhà theo hộ khẩu sau này sẽ không thuộc diện được bố trí nhà, không có bồi thường khác.
Như vậy nếu hiện tại Lý Văn nhận bồi thường sẽ ảnh hưởng, thậm chí khiến Lý Văn mất quyền hưởng tư cách phân nhà từ đơn vị trong tương lai.
Thế nên nếu không được “Một đổi hai” cô sẽ để Lý Văn tới văn phòng di dời nói thằng bé từ bỏ quyền bồi thường hộ khẩu này.
Hai bên đều lấy cớ “sẽ đi nói với bên di dời để Lý Văn từ bỏ bồi thường trên danh nghĩa” để tạo áp lực lên đối phương.
Cả hai giằng co không giải quyết được.
Bên di dời đã thấy nhiều nên không trách mà chỉ nói một câu, “Các vị càng sớm thỏa hiệp thì càng có thể chọn nhà sớm.
Càng muộn thì nhà tốt càng ít, địa chỉ tốt và số tầng cũng không có hàng đẹp đâu.” Cuối cùng họ để người một nhà tự mình đóng cửa lại mà bàn bạc.
—
Lý Giai vẫn luôn cho rằng cô có thể xử lý mối quan hệ với ông bà nội.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Mấy năm nay cô và em trai quả thực vẫn duy trì quan hệ không lạnh không nhạt với hai người đó.
Sau khi thi đỗ đại học cô mới gặp ông bà nội mình vì thế chẳng có tình cảm gì nên cũng chẳng có chờ mong.
Nguyên nhân chính vì thế nên cô có thể giải quyết chuyện của Lý Văn một cách khách quan.
Việc phê duyệt chỉ tiêu hộ khẩu cực kỳ nghiêm khắc, cần có địa chỉ gia đình ở Thượng Hải, tức là cần các thành viên trong gia đình đồng ý nếu không hộ khẩu kia cũng chẳng có giá trị gì.
Rất nhiều con cái của thanh niên trí thức Thượng Hải vì người nhà không đồng ý cho vào hộ khẩu mà không thể trở về.
Bọn họ không thể hưởng thụ những phúc lợi mà hộ khẩu mang lại từ việc học tới việc xây dựng nghề nghiệp.
Thành tích và năng lực của Lý Văn đều bình thường nhưng vì có hộ khẩu Thượng Hải nên ưu thế khi thi đại học và tìm việc lại rất lớn.
Đó cũng là lý do cậu có thể ở lại Thượng Hải làm thầy giáo.
Lý Giai hiểu quá rõ sức nặng của hộ khẩu.
Trong lớp đại học của cô chỉ có hai người từ nơi khác tới và có được hộ khẩu Thượng Hải sau khi tốt nghiệp.
Một người là cô còn người kia cưới bạn trai người Thượng Hải mới có thể ở lại.
Thế nên từ vấn đề hộ khẩu thì cô cảm