Hẻm nhỏ ở Giang Nam.
Mùa xuân lại tới, trong sân lại trồng lặc lè, từng cây bận rộn nảy mầm, nở hoa, kết quả.
Lịch sử lặng lẽ gạch một nét cong, vài nhà trong hẻm nhỏ có con cái về thành phố.
Thanh niên trí thức mang theo gió xuân và mưa phùn bình đạm tự tại xuất hiện trong hẻm nhỏ.
Không công việc, không có thu nhập, không có nhà ở, đám thanh niên trí thức chỉ có thể chen chúc trong nhà chờ đợi cục lao động sắp xếp công việc.
Nhưng bất kể là xưởng dệt hay thành phố Tô Châu đều không thể đột nhiên cung cấp nhiều công việc như thế.
Vì thế thanh niên trí thức bắt đầu thời gian chờ đợi dai dẳng, giống như bọn họ trở lại thành phố là để ‘cắm đội’ một lần nữa.
Mâu thuẫn của các gia đình trong con hẻm nhỏ, đặc biệt là giữa anh chị em ngày càng nhiều.
—
Lý Nhất Minh bày quán trước quảng trường.
Cậu luôn mang theo một cái sọt, trong đó chứa đầy qu.ần lót, tất và các món hàng nho nhỏ khác.
Khi quản lý trật tự tới cậu sẽ cõng sọt chạy, đợi họ đi rồi cậu lại tới quảng trường tiếp tục bày hàng bán.
Trong lúc “đánh du kích” ấy cậu bị quản lý thu hàng hai lần.
Thằng nhóc con lớn tướng ngồi xổm bên đường cái thương tâm khóc rống lên.
Nhưng nói chung là cậu kiếm được tiền.
Tống Hướng Dương vào xưởng máy nén và làm nhân viên tạm thời ở phân xưởng của Lâm Võ Phong.
Tống Oánh tiếp tục thắt lưng buộc bụng mà tiết kiệm tiền.
Không thế không được, cô còn thiếu nhà họ Trang 100 tệ kia kìa.
Cuối tháng 5 là sinh nhật Trang Tiêu Đình, hơn nữa Tống Oánh đã ăn lặc lè hai tháng nên cô cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi.
Cô vừa nhìn thấy lặc lè đã muốn nôn, thế là cô lén hẹn Hoàng Linh sau đó chuẩn bị cắn răng mời khách —— cô mời Hoàng Linh và Trang Tiêu Đình tới cửa tiệm mì quốc doanh ăn mỳ cá chúc mừng sinh nhật.
Hoàng Linh không đồng ý cho Tống Oánh tiêu tiền, “Em làm chút rượu nếp hoặc đồ ăn vặt là được, Tiêu Đình đều vui mà.”
Tống Oánh hơi thở thoi thóp mà nói với Hoàng Linh, “Chị, em mời khách mà, cầu chị cho em nương sinh nhật Tiêu Đình mà ăn một bữa ra trò đi.
Chỉ ba người chúng ta thôi, không mang theo Đồ Nam và Đống Triết, sẽ không tốn quá nhiều đâu.”
Hoàng Linh cười ầm lên, “Được, nhưng sao mà giấu được Đống Triết?”
—
Sáng chủ nhật Trang Siêu Anh tới trường, Hoàng Linh không ở trong nhà, anh em nhà họ Trang đều ở trong phòng Trang Đồ Nam đọc sách và làm bài tập.
Trang Tiêu Đình đột nhiên nói với anh mình, “Anh, em đi tìm mẹ và dì Tống Oánh nhé.”
Hoàng Linh và Tống Oánh có đôi khi sẽ tới nhà khác nói chuyện phiếm nên Trang Đồ Nam cũng chỉ đáp, “Được, anh biết rồi.”
Đầu hạ các nhà các hộ đều treo rèm cửa bằng trúc, vừa để tạo cảm giác riêng tư vừa mát mẻ.
Trang Tiêu Đình vừa xốc rèm cửa lên thì đối mặt với Lâm Đống Triết đang ở trong sân.
Lâm Đống Triết nói, “Trang Tiêu Đình, tớ quên sách giáo khoa ngữ văn ở trường rồi, cho tới mượn sách của cậu để làm bài nhé.”
Trang Tiêu Đình rụt rè gật gật đầu và ra cửa.
Lâm Đống Triết buồn bực, “Nó đi đâu thế?”
Trang Đồ Nam thuận miệng trả lời, “Đi tìm mẹ em và mẹ anh.”
Lâm Đống Triết nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Không đúng, Trang Tiêu Đình hôm nay thật khác thường.”
Trang Đồ Nam buông bút trong tay và nhìn về phía Lâm Đống Triết.
Lâm Đống Triết phân tích đạo lý rõ ràng, “Cậu ấy thấy em đi ra khỏi WC nhưng không nói gì.
Ngày thường mỗi khi em đánh ruồi bọ hoặc ra khỏi WC cậu ấy toàn nhìn chằm chằm chờ em rửa sạch tay rồi mới cho em chạm vào sách của mình.
Có lần em lười, chỉ cho tay vào dính dính nước thế mà cậu ấy còn ngửi tay em không thấy mùi xà phòng nên bức em đi rửa lại cơ mà.
Hôm nay quá khác lạ, cậu ấy chẳng hề bắt em đi rửa tay gì cả.”
Lâm Đống Triết tiếp tục nói, “Hôm nay cậu ấy còn mặc thật là đẹp, váy yếm, giày da đen, trên đầu thắt nơ bướm, anh Đồ Nam, hôm nay Trang Tiêu Đình quá không bình thường.”
Trang Đồ Nam nhớ lại một chút thì thấy từ sáng tới giờ em gái hơi bất an, vừa rồi lúc làm bài tập còn trộm nhìn cậu vài lần.
Cậu đột nhiên thấy khẩn trương, “Em cảm thấy con bé đang nói dối à? Em nghĩ nó có thể đi đâu?”
Lâm Đống Triết nói, “Em làm gì biết, nhưng cậu ấy mới vừa đi, còn chưa xa đâu, chúng ta đuổi theo đi.”
—
Cuối tuần việc làm ăn của tiệm cơm cực kỳ tốt, người nhiều nên trong tiệm đều chật ních.
Khách hàng cần trả tiền và đưa phiếu gạo trước mới cầm số thứ tự bằng sắt và ra ngoài đợi.
Tống Oánh và Hoàng Linh tới trước nên Tống Oánh đã đổi xong phiếu và lấy số thứ tự.
Cô và Hoàng Linh ngồi ở ngoài cửa hàng chờ tới lượt mình và chờ Trang Tiêu Đình.
Tống Oánh không quá yên tâm hỏi, “Tiêu Đình sẽ không tới trễ chứ?”
Hoàng Linh khẳng định, “Không đâu, buổi sáng lúc chải đầu cho con bé chị đã nhắc mãi về thời gian, trong phòng Đồ Nam có đồng hồ báo thức nên hẳn con bé sẽ căn giờ để tới.”
Hoàng Linh nói không sai, Trang Tiêu Đình nhanh chóng tới, chưa đến vài phút bọn họ cũng được gọi tên thế là ba người vô cùng vui vẻ đi vào tiệm.
Người phục vụ sắp xếp bọn họ ngồi ở một cái bàn bên cửa sổ.
Tống Oánh gọi ba bát mỳ khác nhau, một cái là mỳ đùi gà, một cái là mỳ xương sườn và một cái là cá hun khói.
Đợi người phục vụ bưng mỳ lên Tống Oánh đưa đũa cho Trang Tiêu Đình đang ngồi đối diện nói “Tiêu Đình, cháu xem thích loại nào? Cháu chọn trước đi, dì và mẹ cháu sẽ ăn hai bát còn lại.”
Trang Tiêu Đình đột nhiên gọi, “Anh, Lâm Đống Triết.”
Tống Oánh cười nói, “Không có hai đứa ấy đâu, ha ha ha ha, chúng ta không mang theo tụi nó cùng ăn.”
Hoàng Linh và Trang Tiêu Đình đều mang biểu tình không quá tự nhiên thế là Tống Oánh đột nhiên ý thức được cái gì đó và quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ.
Một khuôn mặt nhanh chóng ịn lên cửa sổ kính, đó là khuôn mặt mang theo phẫn nộ, tủi thân của Lâm Đống Triết, còn ở phía xa là Trang Đồ Nam đang cực kỳ hoang mang, không hiểu gì.
Mấy nhà nhỏ bên cạnh tiệm ăn đều nghe thấy một tiếng rống giận, “Tống Oánh, mẹ là đồ không nghĩa khí, đồ ăn mảnh.”
—
TV của nhà họ Lâm cung cấp cho hàng xóm gần đó không ít niềm vui khi rảnh rỗi, nhưng một ngày này nhà họ Lâm lại cung cấp một vở kịch sinh động hơn cả TV.
Từ khi trong nhà có TV vốn từ ngữ của Lâm Đống Triết tăng lên rất nhiều, “Tống Oánh, mẹ là cái đồ bỏ chồng bỏ con, thất tín bội nghĩa, tự mình ra ngoài ăn ngon.”
Hoàng Linh ở phòng bên cạnh đang dựng lỗ tai lên nghe thấy thế thì phì cười.
Trang Siêu Anh cũng không nhịn được cười, “Đống Triết còn biết ‘bỏ chồng bỏ con’ với cả ‘thất tín bội nghĩa‘ cơ đấy.”
Tống Oánh yếu ớt biện giải thay bản thân, “Con và Đồ Nam cũng ăn mà.”
Lâm Đống Triết khí thế ngất trời mà rống to, “Con và anh Đồ Nam phải ăn chung một bát mỳ xương sườn, làm gì đủ no.
Một mình Trang Tiêu Đình được ăn một bát mỳ đùi gà kia kìa.
Không, nếu không phải tụi con bám theo thì một miếng hai đứa cũng không được ăn.”
Nhà họ Ngô ở đối diện nghe rõ tiếng Lâm Đống Triết rít gào thế là Ngô Kiến Quốc cảm khái, “Giọng Đống Triết to như lệnh vỡ thế này mà còn không được chọn vào đội hợp xướng, đúng là đáng tiếc.”
Trương A Muội thì nói thầm, “Mang Trang Tiêu Đình đi ăn mì mà không gọi con nhà mình.”
Lâm Đống Triết tiếp tục rống, “Mẹ bảo trong nhà không có tiền nên mỗi ngày đều phải ăn lặc lè.
Con và ba ba ở nhà ăn cơm thừa với lặc lè còn mẹ chạy ra ngoài trộm ăn thịt.
Mẹ còn mang theo Trang Tiêu Đình và cho nó ăn mỳ đùi gà, còn mua cho nó nước quả quýt.”
Lâm Đống Triết bi phẫn kêu, “Con cũng muốn ăn đùi gà và uống nước quả quýt.”
Lâm Võ Phong mang ý đồ ba phải, “Tuần sau là sinh nhật Tiêu Đình nên mẹ mới mời bạn ấy đi ăn sinh nhật thôi.”
Lâm Đống Triết vẫn đắm chìm trong bi thương vô tận, “Mẹ lừa con nói là trong xưởng có việc.
Nếu không phải hôm nay Trang Tiêu Đình quên nhìn chằm chằm con dùng xà phòng rửa tay thì con cũng chẳng phát hiện ra.”
Tống Oánh vội tìm chuyện khác để nói, “Tiêu Đình nhìn chằm chằm con dùng xà phòng rửa tay à?”
Lâm Đống Triết buột miệng thốt ra, “Mẹ và ba kiểm tra bàn chải đánh răng xem con có đánh răng không nhưng có đôi khi con lười không đánh nên chỉ nhúng nước cho ướt.
Trang Tiêu Đình thông minh hơn hai người vì thế nó cứ nhìn chằm chằm con xem có dùng xà phòng rửa tay hay không.”
Trang Đồ Nam thầm nghĩ, “Người xấu chết vì nói nhiều, Lâm Đống Triết, cậu xong rồi.”
Quả nhiên trong phòng phía tây lập tức truyền tới tiếng chổi lông gà đập lên bàn.
—
Bởi vì có hai lần được tham dự chấm thi đại học nên Trang Siêu