Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Nhà thương điên (8)


trước sau

Bản đồ lấy được từ trong két sắt có đánh dấu các vị trí trong bệnh viện. Lối ra được thiết kế ở phía sau của khu nội trú, họ phải băng qua hành lang ở tầng 1.

Mạc Hoài Nam đứng dậy từ sô pha, sau khi tiêm huyết thanh, thể lực của anh ta đã gần như được khôi phục lại, “Chúng ta đi thôi.”Thẩm Kha đã ra ngoài kiểm tra tình hình, không có ai hết.Tần Thư Nguyệt nhìn xung quanh, bỗng vô ý ngã nhào ra đất, kêu lên một tiếng.Zombie đã đuổi tới ngoài cửa, sau một lúc va chạm mạnh, lớp cửa bảo vệ thứ nhất đã vỡ tan, zombie đi tới lớp cửa thứ 2, nhưng không hề tấn công mà chỉ đứng yên tại chỗ.

Tần Thư Nguyệt vẫn hơi lo: “A Nam, anh đi nổi không vậy? Hay là nghỉ thêm chút nữa đi?”Viên Hàm Sương vẫn đang bị khóa lại, hơi hơi an toàn hơn.“Là Mạnh Vũ!” Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Tần Nhiễm thoáng nhìn đã nhận ra tên khốn này.“Đại Bạch, chúng không đi tiếp nữa.”

“Không cần đâu, đừng lãng phí thời gian, ở lại đây còn nguy hiểm hơn nhiều đấy.”“Giáo sư Bạch, chìa khoá!”

Thẩm Kha đã ra ngoài kiểm tra tình hình, không có ai hết.Trong túi Bạch Mộc Trạch còn dư 1 que kẹo, “Tôi dụ anh ta đi, mọi người mau lên nhé.”“Người anh em à, lúc này đừng có bướng bỉnh, giữ sức chút đi, nhiệm vụ sau còn cần anh làm bao thịt nữa đấy.”

Mọi người cẩn thận đi xuống lầu, phát hiện y tá đang tản ra khắp nơi, xem ra vẫn chưa tìm được Nguyên Tinh Thần.“Được rồi, chuẩn bị vào thôi.”Thẩm Kha chưa trải nghiệm nên không biết tình hình nguy hiểm cỡ nào, “Sao lại không qua được, cẩn thận chút là được rồi.”

Đi theo bản đồ được một đoạn nữa, Bạch Mộc Trạch bất chợt dừng lại.Viên Hàm Sương và Kỳ Việt cấu xé nhau một lúc mới phát hiện đối phương không phải người sống, mùi kẹo lại tràn ngập trong không khí, lập tức thu hút được sự chú ý của 2 con zombie.Bạch Mộc Trạch bảo Mạc Hoài Nam ở ngoài nhìn máy bấm giờ, sau khi hết thời gian thì gọi họ. Những người khác thì đi theo anh tới phòng bệnh đầu tiên, bên trong có 3 giường bệnh, đều có bệnh nhân nằm.

Thẩm Kha hỏi: “Đại Bạch, sao không đi tiếp?”Tần Thư Nguyệt vẫn hơi lo: “A Nam, anh đi nổi không vậy? Hay là nghỉ thêm chút nữa đi?”“Không cần đâu, đừng lãng phí thời gian, ở lại đây còn nguy hiểm hơn nhiều đấy.”Sau khi anh vào hành lang, Thẩm Kha đóng cửa lại khóa trái. 3 con zombie nghe tiếng lại xông tới, Mạc Hoài Nam và Thẩm Kha chặn cửa, mặc cho zombie đụng thế nào cũng không đụng nổi.

“Đằng trước là văn phòng bác sĩ.”Bạch Mộc Trạch dựa vào tường bắt đầu đi theo lối ra hành lang, lúc đi ngang qua khoa Nội, Kỳ Việt ngửi được hơi nên lập tức đi ra.Tần Thư Nguyệt bắt đầu sợ, “Chúng ta không qua được đâu.”

Muốn lên khu nội trú thì phải băng qua hành lang ở văn phòng bác sĩ, mà ở đây còn có 2 zombie nguy hiểm đang hiện hữu.Hướng dẫn vào khu điều trị nội trú:Khoảnh khắc mở cửa khu nội trú, đèn báo động màu đỏ ngoài hành lang vang lên, trong loa truyền tới tiếng thở hồng hộc của bác sĩ: “Tất cả mọi người lắng nghe, trong bệnh viện đã xảy ra một vụ trộm nghiêm trọng, có người đã lấy đồ quý giá trong văn phòng của tôi, sau khi điều tra video giám sát, kẻ gây án là bác sĩ thực tập mới tới, bác sĩ Bạch, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Đại Tần, bác sĩ Tiểu Tần và bác sĩ Mạc, ai bắt được họ, tôi sẽ cho người đó làm Phó Viện trưởng!”

Tần Thư Nguyệt bắt đầu sợ, “Chúng ta không qua được đâu.”“Được, Đại Bạch, cậu cẩn thận đấy.”

Thẩm Kha chưa trải nghiệm nên không biết tình hình nguy hiểm cỡ nào, “Sao lại không qua được, cẩn thận chút là được rồi.”Nhắc nhở xong, Bạch Mộc Trạch nhìn lại tình trạng của Mạc Hoài Nam, “Thấy sao rồi?”Bạch Mộc Trạch mở đèn pin lên: “Thời gian cấp bách, mau tìm lối ra.”

Bạch Mộc Trạch cất đèn pin đi, nhắc anh ta: “Đừng khinh địch, từ giờ phải đi theo ánh sáng của đèn pin, mọi người đi dọc theo bức tường cạnh cửa sổ đi, nhớ cho kỹ, nhẹ nhàng bước thôi, đừng nói chuyện, dù thấy zombie cũng chớ lên tiếng, họ rất nhạy cảm với âm thanh và ánh sáng, chỉ cần chúng ta tránh được 2 điểm này là sẽ an toàn.“Đại Bạch, mau lên!”Tần Thư Nguyệt không hiểu: “Những nhắc nhở này có tác dụng gì chứ?”Bạch Mộc Trạch mở bản đồ ra, vị trí của tòa nội trú đang ở ngay phía trước, “Đi tới trước.”

Bên cạnh đó, nếu đụng phải zombie thì phải lập tức bịt mũi lại, họ cũng rất nhạy cảm với hơi người.”Anh ta vội vàng bịt mũi lại, không có mùi dẫn hướng, Kỳ Việt như con ruồi mất đầu, đâm vào khắp nơi.Tần Thư Nguyệt thấy thế liền lấy kẹo còn trong túi, lột vỏ ra rồi ném ra sau, Viên Hàm Sương nghe tiếng đi theo, đụng phải Kỳ Việt, 2 con zombie không cần biết đối phương là người chơi hay đồng bọn mà cứ lao vào cắn xé nhau, khiến mọi người vừa sợ vừa buồn nôn.

“Vậy Đại Bạch, cậu đi trước, tôi bọc hậu, Tần Thư Nguyệt và Tần Nhiễm, 2 người đi ở giữa để bảo vệ Mạc Hoài Nam đi.”Nội chiến giữa NPC lại là cơ hội của người chơi, họ nhân cơ hội chạy tới cuối hành lang, không ngờ giữa đường lại lòi ra một con zombie mới.

“Không cần, tôi gần như đã khỏe hẳn rồi.”Đi được khoảng 5m, Thẩm Kha mới dẫn những người khác chạy tới được lối ra.Đi theo bản đồ được một đoạn nữa, Bạch Mộc Trạch bất chợt dừng lại.

“Người anh em à, lúc này đừng có bướng bỉnh, giữ sức chút đi, nhiệm vụ sau còn cần anh làm bao thịt nữa đấy.”Không ổn rồi! Kỳ Việt đằng sau cũng nghe tiếng chạy tới, Viên Hàm Sương bên văn phòng khoa Nhi cũng nghe, như phát điên lao ra khỏi xiềng xích để xông tới.Thấy anh ta đã sắp đi tới trước mặt mình, Bạch Mộc Trạch sải bước đi nhanh hơn, Thẩm Kha cúi người né khỏi sự tấn công của Kỳ Việt, 5 người thành công đi qua.

Mạc Hoài Nam cũng không cãi nữa, yên tâm đi ở giữa.

Bạch Mộc Trạch dựa vào tường bắt đầu đi theo lối ra hành lang, lúc đi ngang qua khoa Nội, Kỳ Việt ngửi được hơi nên lập tức đi ra.Anh ta bắt đầu đi tới phía trước, Bạch Mộc Trạch cúi người, như đang dùng xương dụ chó mà dẫn anh ta đi theo.

Thẩm Kha trợn tròn mắt, anh ta không ngờ Kỳ Việt lại trở nên kinh dị như thế.Chà, điều kiện này cũng rất hấp dẫn đấy.

Anh ta vội vàng bịt mũi lại, không có mùi dẫn hướng, Kỳ Việt như con ruồi mất đầu, đâm vào khắp nơi.

Thấy anh ta đã sắp đi tới trước mặt mình, Bạch Mộc Trạch sải bước đi nhanh hơn, Thẩm Kha cúi người né khỏi sự tấn công của Kỳ Việt, 5 người thành công đi qua.Muốn lên khu nội trú thì phải băng qua hành lang ở văn phòng bác sĩ, mà ở đây còn có 2 zombie nguy hiểm đang hiện hữu.

Kỳ Việt ở cửa văn phòng khoa Nội vẫn đang tìm người chơi khắp nơi, họ đi thẳng tới trước, đi tới cửa văn phòng khoa Nhi.Tần Nhiễm cũng thấy bụng dạ cồn cào, ngồi xuống quay đầu không dám nhìn nữa.

Viên Hàm Sương vẫn đang bị khóa lại, hơi hơi an toàn hơn.Zombie thất vọng bỏ đi, người chơi tạm thời được an toàn.Bản đồ lấy được từ trong két sắt có đánh dấu các vị trí trong bệnh viện. Lối ra được thiết kế ở phía sau của khu nội trú, họ phải băng qua hành lang ở tầng 1.

Tần Thư Nguyệt nhìn xung quanh, bỗng vô ý ngã nhào ra đất, kêu lên một tiếng.“Vậy Đại Bạch, cậu đi trước, tôi bọc hậu, Tần Thư Nguyệt và Tần Nhiễm, 2 người đi ở giữa để bảo vệ Mạc Hoài Nam đi.”Lúc họ nghĩ Viện trưởng đã nói xong thì lại nghe tiếng ông ta nói chuyện với y tá trưởng Tôn trong loa.

Không ổn rồi! Kỳ Việt đằng sau cũng nghe tiếng chạy tới, Viên Hàm Sương bên văn phòng khoa Nhi cũng nghe, như phát điên lao ra khỏi xiềng xích để xông tới.Những lời “thì thầm” này đã bị phóng đại qua loa, cả bệnh viện lập tức hỗn loạn.

Thẩm Kha thấy gương mặt dữ tợn với tóc tai rũ rượi của cô ta, cơ thể vặn vẹo không còn hình dáng gì nữa, sau đó lại nhìn sang Tần Nhiễm, cô ta cũng hoảng hốt, bạn thân mấy năm tình nghĩa giờ đã trở nên thế này nên trong lòng cũng khó chịu.Mạc Hoài Nam đứng dậy từ sô pha, sau khi tiêm huyết thanh, thể lực của anh ta đã gần như được khôi phục lại, “Chúng ta đi thôi.”Mọi người cẩn thận đi xuống lầu, phát hiện y tá đang tản ra khắp nơi, xem ra vẫn chưa tìm được Nguyên Tinh Thần.Tần Thư Nguyệt bịt miệng lại, cô ta không dám kêu nên chỉ có thể cắn môi.

“Ừm à ~ “

Viên Hàm Sương gào thét bắt lấy xung quanh, may mà Thẩm Kha ngồi xuống kịp, nếu không mặt của anh ta đã bị túm trúng rồi.

Tần Thư Nguyệt thấy thế liền lấy kẹo còn trong túi, lột vỏ ra rồi ném ra sau, Viên Hàm Sương nghe tiếng đi theo, đụng phải Kỳ Việt, 2 con zombie không cần biết đối phương là người chơi hay đồng bọn mà cứ lao vào cắn xé nhau, khiến mọi người vừa sợ vừa buồn nôn.

Nội chiến giữa NPC lại là cơ hội của người chơi, họ nhân cơ hội chạy tới cuối hành lang, không ngờ giữa đường lại lòi ra một con zombie mới.2. Mỗi phòng bệnh chỉ chứa được tối đa 3 người, một khi vượt quá số lượng sẽ gặp nguy hiểm;

“Là Mạnh Vũ!” Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Tần Nhiễm thoáng nhìn đã nhận ra tên khốn này.“Nhưng Viện trưởng à, nếu thả chúng ra thì những người khác cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Mạnh Vũ đứng ngay lối ra hành lang, không động đậy mà chỉ đứng ôm cây đợi thỏ.Thẩm Kha hỏi: “Đại Bạch, sao không đi tiếp?”

Trong túi Bạch Mộc Trạch còn dư 1 que kẹo, “Tôi dụ anh ta đi, mọi người mau lên nhé.”Y tá và bác sĩ chạy khắp tứ phía, zombie đột biến tràn ra khỏi phòng thí nghiệm, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai.Thẩm Kha tò mò đi tới, nhìn ra ngoài qua lớp kính. Kỳ Việt đi đầu đang há miệng gào thét, Thẩm Kha bị dọa tới mức lùi lại.

“Được, Đại Bạch, cậu cẩn thận đấy.”Mạnh Vũ đứng ngay lối ra hành lang, không động đậy mà chỉ đứng ôm cây đợi thỏ.

Bạch Mộc Trạch cầm que kẹo đi tới trước mặt Mạnh Vũ, Mạnh Vũ ngửi thấy mùi lập tức có phản ứng, trong cổ họng phát ra tiếng rì rào.Bạch Mộc Trạch cất đèn pin đi, nhắc anh ta: “Đừng khinh địch, từ giờ phải đi theo ánh sáng của đèn pin, mọi người đi dọc theo bức tường cạnh cửa sổ đi, nhớ cho kỹ, nhẹ nhàng bước thôi, đừng nói chuyện, dù thấy zombie cũng chớ lên tiếng, họ rất nhạy cảm với âm thanh và ánh sáng, chỉ cần chúng ta tránh được 2 điểm này là sẽ an toàn.

Anh ta bắt đầu đi tới phía trước, Bạch Mộc Trạch cúi người, như đang dùng xương dụ chó mà dẫn anh ta đi theo.Bạch Mộc Trạch mở đèn pin ra soi, trên giường bệnh có viết tên bệnh nhân, họ đều bị bệnh tim. Anh đi tới giường bệnh đầu tiên vén chăn lên, đó là một bà cụ ngủ rất say.

Đi được khoảng 5m, Thẩm Kha mới dẫn những người khác chạy tới được lối ra.3. Cứ cách 1 tiếng, bác sĩ sẽ kiểm tra phòng 1 lần, thời gian kiểm tra là 10 phút, sau khi kiểm tra phải nghỉ ngơi nửa tiếng rồi mới tiến hành kiểm tra lần kế tiếp.

Viên Hàm Sương và Kỳ Việt cấu xé nhau một lúc mới phát hiện đối phương không phải người sống, mùi kẹo lại tràn ngập trong không khí, lập tức thu hút được sự chú ý của 2 con zombie.Tuy chỉ có 1 tòa nội trú
nhưng 2 đầu cầu thang đều đã bị cửa sắt chặn lại nên không lên được. Bạch Mộc Trạch mở bản đồ ra, dùng đèn pin soi tìm lối thoát.


Trước sau đều có địch, tình thế của Bạch Mộc Trạch rất nguy hiểm.Mạc Hoài Nam đẩy cửa ra nhắc họ: “Đếm ngược còn 5 phút.”

Anh ra sức ném que kẹo đi, nó dính lên người Kỳ Việt. Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương lập tức lao tới chỗ anh ta, giúp Bạch Mộc Trạch có cơ hội thoát thân.

“Đại Bạch, mau lên!”

Sau khi anh vào hành lang, Thẩm Kha đóng cửa lại khóa trái. 3 con zombie nghe tiếng lại xông tới, Mạc Hoài Nam và Thẩm Kha chặn cửa, mặc cho zombie đụng thế nào cũng không đụng nổi.

Zombie thất vọng bỏ đi, người chơi tạm thời được an toàn.

***

Bạch Mộc Trạch mở bản đồ ra, vị trí của tòa nội trú đang ở ngay phía trước, “Đi tới trước.”Hệ thống cũng bắt đầu nhắc nhở, bệnh nhân trong phòng bừng tỉnh, thấy người chơi đột nhiên xuất hiện thì cực kỳ kinh ngạc: “Các người là ai? Mau ra ngoài! Phòng bệnh này đã đầy rồi, đừng có hại chúng tôi!”

2 cánh cửa màu trắng và một tấm bảng màu xanh lá viết chữ tòa nội trú. Cửa không khóa, cũng chẳng có mật mã, có thể mở thẳng ra.

Nhưng Bạch Mộc Trạch không vào ngay mà dùng đèn pin chiếu vào tấm bảng treo kế bên cổng.

Hướng dẫn vào khu điều trị nội trú:Mạc Hoài Nam vỗ ngực, “Ổn hết, có thể đánh nhau với NPC.”Phòng bệnh này đã có 3 bệnh nhân, họ phải tìm phòng khác để trốn

1. Vui lòng giữ im lặng khi vào trong, không quấy rầy bệnh nhân tịnh dưỡng;

2. Mỗi phòng bệnh chỉ chứa được tối đa 3 người, một khi vượt quá số lượng sẽ gặp nguy hiểm;

3. Cứ cách 1 tiếng, bác sĩ sẽ kiểm tra phòng 1 lần, thời gian kiểm tra là 10 phút, sau khi kiểm tra phải nghỉ ngơi nửa tiếng rồi mới tiến hành kiểm tra lần kế tiếp.

Tần Thư Nguyệt không hiểu: “Những nhắc nhở này có tác dụng gì chứ?”

Thẩm Kha đoán: “Xem ra chúng ta vào đó rồi sẽ có nhiệm vụ mới.”1. Vui lòng giữ im lặng khi vào trong, không quấy rầy bệnh nhân tịnh dưỡng;Tiếc là trong phòng không có chỗ nào dùng được, “Giữ lại trước đi.”

“Giờ chúng ta có 5 người, theo nhắc nhở thì sẽ có bác sĩ kiểm tra phòng, có lẽ sẽ kích hoạt đuổi bắt, giờ không thể chắc chắn được mỗi phòng có bao nhiêu người, để phòng ngừa rủi ro, lát nữa hãy tách nhau ra hành động, cố gắng tránh để 2 người vào chung 1 phòng.”

Nhắc nhở xong, Bạch Mộc Trạch nhìn lại tình trạng của Mạc Hoài Nam, “Thấy sao rồi?”Nhưng Bạch Mộc Trạch không vào ngay mà dùng đèn pin chiếu vào tấm bảng treo kế bên cổng.

Mạc Hoài Nam vỗ ngực, “Ổn hết, có thể đánh nhau với NPC.”Bạch Mộc Trạch tới gần nhìn, trên chiếc giường màu trắng là một biểu tượng hình lăng trụ, nhưng 2 giường bệnh kia thì không có, “Nhớ ký hiệu này đi.”

Bạch Mộc Trạch cười, lần đầu tiên gặp Mạc Hoài Nam là trong Lê Viên Khúc, tên này chọc giận NPC gây thêm không ít phiền phức.2 cánh cửa màu trắng và một tấm bảng màu xanh lá viết chữ tòa nội trú. Cửa không khóa, cũng chẳng có mật mã, có thể mở thẳng ra.

“Được rồi, chuẩn bị vào thôi.”Nhóm Bạch Mộc Trạch đứng trong khu nội trú, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở tòa nhà đối diện.

Khoảnh khắc mở cửa khu nội trú, đèn báo động màu đỏ ngoài hành lang vang lên, trong loa truyền tới tiếng thở hồng hộc của bác sĩ: “Tất cả mọi người lắng nghe, trong bệnh viện đã xảy ra một vụ trộm nghiêm trọng, có người đã lấy đồ quý giá trong văn phòng của tôi, sau khi điều tra video giám sát, kẻ gây án là bác sĩ thực tập mới tới, bác sĩ Bạch, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Đại Tần, bác sĩ Tiểu Tần và bác sĩ Mạc, ai bắt được họ, tôi sẽ cho người đó làm Phó Viện trưởng!”

Chà, điều kiện này cũng rất hấp dẫn đấy.Bạch Mộc Trạch cười, lần đầu tiên gặp Mạc Hoài Nam là trong Lê Viên Khúc, tên này chọc giận NPC gây thêm không ít phiền phức.

Lúc họ nghĩ Viện trưởng đã nói xong thì lại nghe tiếng ông ta nói chuyện với y tá trưởng Tôn trong loa.

“Tiểu Tôn, mất huyết thanh rồi, không thể để chúng sống sót ra ngoài được! Thả hết zombie trong phòng thí nghiệm ra đi!”“Đằng trước là văn phòng bác sĩ.”

“Nhưng Viện trưởng à, nếu thả chúng ra thì những người khác cũng sẽ gặp nguy hiểm.”Bạch Mộc Trạch phát hiện máy bấm giờ ở cửa đang sáng lên, đếm ngược 10 phút

“Đừng có quan tâm nhiều như thế, chúng đã phát hiện bí mật của chúng ta rồi, lỡ như để chúng chạy mất thì chúng ta xem như xong đời!”

“Vâng viện trưởng.”

Những lời “thì thầm” này đã bị phóng đại qua loa, cả bệnh viện lập tức hỗn loạn.Bạch Mộc Trạch cầm que kẹo đi tới trước mặt Mạnh Vũ, Mạnh Vũ ngửi thấy mùi lập tức có phản ứng, trong cổ họng phát ra tiếng rì rào.

Nhóm Bạch Mộc Trạch đứng trong khu nội trú, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở tòa nhà đối diện.Viên Hàm Sương gào thét bắt lấy xung quanh, may mà Thẩm Kha ngồi xuống kịp, nếu không mặt của anh ta đã bị túm trúng rồi.

Y tá và bác sĩ chạy khắp tứ phía, zombie đột biến tràn ra khỏi phòng thí nghiệm, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai.“Không cần, tôi gần như đã khỏe hẳn rồi.”

Y tá trưởng Tôn thấy vị trí của họ qua cửa sổ, lập tức hô: “Chúng ở tòa nội trú!”

Trong lúc bối rối chẳng biết ai đã kéo công tắc nguồn điện, cả bệnh viện rơi vào bóng tối. Ở tòa nhà đối diện, một y tá đi nhầm chỗ trong bóng tối, đụng phải bầy zombie, đám zombie ùa lên, y tá chỉ kêu vài tiếng rồi im bặt.Thẩm Kha trợn tròn mắt, anh ta không ngờ Kỳ Việt lại trở nên kinh dị như thế.[Còn 3 phút nữa bác sĩ sẽ kiểm tra phòng, những bệnh nhân bên ngoài hãy nhanh chóng về lại phòng mình.]

Tần Thư Nguyệt bịt miệng lại, cô ta không dám kêu nên chỉ có thể cắn môi.

Tần Nhiễm cũng thấy bụng dạ cồn cào, ngồi xuống quay đầu không dám nhìn nữa.

“Nhìn kìa!” Thẩm Kha chỉ sang bên kia, y tá vừa bị zombie đột biến cắn đang lẫn vào đám zombie đi tới bên này.

Bạch Mộc Trạch mở đèn pin lên: “Thời gian cấp bách, mau tìm lối ra.”

Tuy chỉ có 1 tòa nội trú nhưng 2 đầu cầu thang đều đã bị cửa sắt chặn lại nên không lên được. Bạch Mộc Trạch mở bản đồ ra, dùng đèn pin soi tìm lối thoát.

“Có lối đi ngầm dưới đất.”

Trong một phòng bệnh nào đó của khu nội trú có đánh dấu sao, họ phải tìm ra phòng bệnh này.

Zombie đã đuổi tới ngoài cửa, sau một lúc va chạm mạnh, lớp cửa bảo vệ thứ nhất đã vỡ tan, zombie đi tới lớp cửa thứ 2, nhưng không hề tấn công mà chỉ đứng yên tại chỗ.

Thẩm Kha tò mò đi tới, nhìn ra ngoài qua lớp kính. Kỳ Việt đi đầu đang há miệng gào thét, Thẩm Kha bị dọa tới mức lùi lại.Anh ra sức ném que kẹo đi, nó dính lên người Kỳ Việt. Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương lập tức lao tới chỗ anh ta, giúp Bạch Mộc Trạch có cơ hội thoát thân.

“Đại Bạch, chúng không đi tiếp nữa.”

Bạch Mộc Trạch phát hiện máy bấm giờ ở cửa đang sáng lên, đếm ngược 10 phútMạc Hoài Nam cũng không cãi nữa, yên tâm đi ở giữa.

“Tấm bảng ngoài cửa đã cho chúng ta nhắc nhở, cũng là để giữ chân chúng, mọi người phải tìm phòng để trốn trong vòng 5 phút đếm ngược.”

Bạch Mộc Trạch bảo Mạc Hoài Nam ở ngoài nhìn máy bấm giờ, sau khi hết thời gian thì gọi họ. Những người khác thì đi theo anh tới phòng bệnh đầu tiên, bên trong có 3 giường bệnh, đều có bệnh nhân nằm.

Bạch Mộc Trạch mở đèn pin ra soi, trên giường bệnh có viết tên bệnh nhân, họ đều bị bệnh tim. Anh đi tới giường bệnh đầu tiên vén chăn lên, đó là một bà cụ ngủ rất say.“Ừm à ~ “

Thẩm Kha chỉ vào giường bệnh thứ 2 nói: “Đại Bạch, cậu tới đây xem này.” Anh ta cầm đèn pin tìm được trong phòng Viện trưởng, chiếu vào cuối giường bệnh, “Ở đây có gì đó.”

Bạch Mộc Trạch tới gần nhìn, trên chiếc giường màu trắng là một biểu tượng hình lăng trụ, nhưng 2 giường bệnh kia thì không có, “Nhớ ký hiệu này đi.”

Cạnh giường có bày một chậu hoa đang mọc rất xum xuê, có vẻ được chăm sóc rất kỹ. Trong chậu hoa có giấu một chiếc chìa khóa, Tần Nhiễm đào đất ra để lấy.

“Giáo sư Bạch, chìa khoá!”

Tiếc là trong phòng không có chỗ nào dùng được, “Giữ lại trước đi.”

Mạc Hoài Nam đẩy cửa ra nhắc họ: “Đếm ngược còn 5 phút.”

Phòng bệnh này đã có 3 bệnh nhân, họ phải tìm phòng khác để trốnThẩm Kha thấy gương mặt dữ tợn với tóc tai rũ rượi của cô ta, cơ thể vặn vẹo không còn hình dáng gì nữa, sau đó lại nhìn sang Tần Nhiễm, cô ta cũng hoảng hốt, bạn thân mấy năm tình nghĩa giờ đã trở nên thế này nên trong lòng cũng khó chịu.

[Còn 3 phút nữa bác sĩ sẽ kiểm tra phòng, những bệnh nhân bên ngoài hãy nhanh chóng về lại phòng mình.]

Hệ thống cũng bắt đầu nhắc nhở, bệnh nhân trong phòng bừng tỉnh, thấy người chơi đột nhiên xuất hiện thì cực kỳ kinh ngạc: “Các người là ai? Mau ra ngoài! Phòng bệnh này đã đầy rồi, đừng có hại chúng tôi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện