Hạ Đình không chú tâm tiết học buổi chiều.
Mặc dù cô thường không đến lớp, nhưng hôm nay cô thậm chí còn không ngủ.
Luôn nghĩ đến bóng dáng Lâm Tư Tranh quay đầu bỏ chạy, cô tức giận đến mức bóp chai nước khoáng.
Trên bàn học của Hạ Đình không có sách, nhìn thấy bàn của Lâm Yến có một cuốn sách dựng thẳng, hẳn đang dùng điện thoại chơi game cô liền ném sách của Lâm Yến thẳng vào thùng rác.
Lâm Yến: "???"
Hạ Đình: "Cậu không muốn học bài thì đi ra ngoài mà chơi!"
Lâm Yến: "Em đã làm gì chị có thể nói thẳng với em mà? T.T"
Tất cả những người ở hàng sau có thể thấy hôm nay tâm trạng Hạ Đình đặc biệt tệ, tự hỏi tại sao?
Trong khi Hạ Đình cáu kỉnh, Lâm Tư Tranh đang nghiêm túc làm bài tập.
Lớp 1-3 buổi chiều có tiết giáo dục thể chất để làm bài kiểm tra mô phỏng toán học, giấy tờ không được phép đem theo. Sau khi Lâm Tư Tranh giải quyết xong bài cuối cùng, nàng kiểm tra lại, buổi chiều còn hai mươi phút nữa mới đến.
Trong hai mươi phút này, không có kỳ thi, không có lớp học, trong đầu Lâm Tư Tranh chỉ có Hạ Đình.
Nàng không muốn nghĩ cũng không được, nàng không thể ngừng nghĩ về cô.
Ngay khi nàng nhìn lên, nàng có thể thấy Cao Thi Ý đang dùng bút để làm toán, cây bút lập lòe.
...
Hạ Đình sẽ hiểu lầm?
Lâm Tư Tranh biết Hạ Đình là một người đặc biệt nhạy cảm, nàng sợ Hạ Đình sẽ nghĩ sai cái gì.
Không thể chờ được ... sau giờ học phải tìm Hạ Đình.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Tư Tranh đứng dậy, Trương Chu liền hỏi nàng: "Tư Tranh, đi ăn lẩu đi, bên ngoài có cửa hàng mới mở ——"
Lâm Tư Tranh rời đi, quay lại hối lỗi: " Trương Chu, tớ đi tìm Hạ Đình."
“Lại đi?” Trương Chu biết nàng nhất định không nhịn được “Vậy xong thì nhau đi ăn cơm, tớ ở cổng trường chờ cậu”.
Lâm Tư Tranh gật đầu chạy đi.
Nàng vội vàng bước xuống lầu, vừa đi đến mép bồn hoa thì nhận được tin nhắn của Trương Chu, nói nhà hàng lẩu mới mở bên ngoài đang có hoạt động, bàn lớn giảm giá 50%, nhưng bàn lớn dành cho hai người có vẻ hơi trống ...
Lâm Tư Tranh đang nhìn vào điện thoại, tự nhiên nàng đâm đầu vào ai đó mà không nhìn lên.
Người đối diện lấy điện thoại từ tay nàng.
Lâm Tư Tranh có chút hoảng sợ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người tới, trong mắt đột nhiên vui sướng, khóe miệng cong lên: "Hạ Đình."
Hạ Đình đang đứng trước mặt nàng, vẻ mặt u ám, không mặc đồng phục học sinh, áo đen và quần đen trông rất ngầu.
Cầm điện thoại của Lâm Tư Tranh trong tay, như cố ý, cô nâng nó lên cao mà Lâm Tư Tranh không thể với tới.
“Cậu đi đường không nhìn đường sao? Mắt của cậu để làm gì?"
Hạ Đình không biết tại sao cô lại tức giận như vậy.
Tên mọt sách này.
Chơi điện thoại, nếu không có cô ở đây thì phải làm sao! Nếu đây là đường lớn lỡ có gì xảy ra thì phải làm sao?!
Nghĩ đến lần Lâm Tư Tranh suýt nữa mù quáng qua đường, cô càng thêm tức giận, rất tức giận.
Tên mọt sách này cần được dạy dỗ lại.
Lâm Tư Tranh xấu hổ rụt tay lại, cũng không có đi nhận điện thoại, rụt rè hỏi: "Hạ Đình, cậu tới tìm tớ?"
Hạ Đình nghẹn lời, vẻ mặt mất tự nhiên, nhưng lập tức nói: "Không có. Ai tìm cậu."
Hung dữ.
Lâm Tư Tranh vừa nhìn thấy Hạ Đình, nàng liền vui vẻ quên mất mục đích của mình, cho dù Hạ Đình có hung dữ, nàng vẫn vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Được, nhưng tớ tới đây tìm cậu."
Giọng nàng giống như viên kẹo.
Ngọt, đặc biệt ngọt.
Hạ Đình lập tức cảm thấy vừa rồi chính mình quá ác liệt. Cô thò tay vào túi chạm vào viên sô cô la, không sao đâu. Đưa sô cô la này ra để dỗ nàng.
Lâm Tư Tranh mặt nhỏ, nhưng lòng bàn tay hơi tròn. Cằm nhọn nhưng có chút béo baby, trông ưa nhìn. Đôi mắt tròn, khi cười rất xinh xắn cùng duyên dáng.
Ai cũng không thể từ chối.
Ánh mắt Hạ Đình ngưng lại, Lâm Tư Tranh đã kéo góc áo của cô, ánh mắt sáng quắc ẩm ướt: "Hạ Đình, buổi trưa tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Thật trùng hợp, cô giống như cũng muốn giải thích.
Bên cạnh có học sinh đi lại, không một ai dám ở xung quanh xem náo nhiệt.
Vẻ mặt Hạ Đình thật kinh khủng, muốn đánh người phải không?
Ai cũng chạy nhanh qua xem như mình không tồn tại, Lâm Tư Tranh lớp 1-3 này thực sự là một chiến binh, thách thức ác quỷ hết lần này đến lần khác.
Thấy chưa, đi mau, không đi thì chết mất.
Lâm Tư Tranh, người đang nhận được ánh mắt tử thần, không hề hay biết, cảm thấy ánh mắt của Hạ Đình có chút khác biệt so với trước đây, có sức sống hơn.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Đình nói với giọng mà cô nghĩ đã rất mềm, nhân tiện trả lại điện thoại cho Lâm Tư Tranh.
Nhìn cô gái nhỏ này, cô muốn cười một chút cũng phải kìm lại.
Lâm Tư Tranh siết chặt điện thoại, ngoan ngoãn nói: "Chuyện là như thế này. Tớ cho Cao Thi Ý mượn cây bút vì cậu ấy đến mượn tớ. Làm ơn đừng hiểu lầm tớ, Hạ Đình, thật đấy."
Hạ Đình: "???"
Cậu cho cô ta mượn cây bút? ? ?
Liên quan gì đến tôi!
Sau đó áp suất không khí xung quanh Hạ Đình ngay lập tức giảm xuống.
Lâm Tư Tranh thấy vẻ mặt của Hạ Đình càng lúc càng lạnh, có chút hụt hẫng.
Chuyện gì đã xảy ra? Mình đã giải thích rõ ràng, tại sao Hạ Đình không vui?
Lâm Tư Tranh thốt lên: "Tớ không dám đòi lại cây bút đó."
Hạ Đình càng tức giận.
Có vấn đề gì với bút không? Hiện tại bút có vấn đề gì không? ?
Hạ Đình im lặng, đôi mắt đen có thể khiến người chết cóng, ánh mắt rơi vào trên mặt Lâm Tư Tranh.
Thấy cô không nói, Lâm Tư Tranh cảm thấy ủy khuất. Mắt có chút đỏ, Hạ Đình đột nhiên khó chịu khi nhìn thấy mắt nàng lại ướt át.